Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 561



Mãi đến lúc chạng vạng, chuyến xe cuối cùng cũng đổ bến Kinh Thị. Suốt dọc đường xa, ai nấy đều thấm mệt, rã rời chân tay. Dương Niệm Niệm hiểu rằng mấy ngày qua, mọi người đã phải vất vả dãi dầu. Dù không hẳn là vì cô mà họ chịu khổ, nhưng họ đã cống hiến một phần sức lực cho Thanh Thành. Tấm lòng nhiệt thành ấy, cô coi trọng lắm.

Cô gọi những người đang chuẩn bị về nhà lại: “Mấy ngày nay các đồng chí đã vất vả rồi. Ngày mai, tôi xin mời mọi người một bữa cơm thịnh soạn ở tiệm, có thể dẫn theo bố mẹ, vợ con cùng đến chung vui. Nếu các đồng chí rảnh, sáng mai 10 rưỡi tập trung ở đây, 11 giờ chúng ta sẽ cùng đi dùng cơm.”

Nghe Dương Niệm Niệm mời ăn cơm, ai nấy trong lòng cũng chẳng khỏi phấn khởi. Thời đại này, ngay cả người dân Kinh Thị, nếu không phải những người dám mạnh dạn bung ra làm ăn thì điều kiện kinh tế của họ vẫn còn rất xoàng xĩnh. Dương Niệm Niệm đã mời, lại còn cho phép mang theo người nhà, bữa cơm này không ăn thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, cô là bà chủ, mọi người cũng muốn giữ lấy tình nghĩa, ai biết chừng sau này người thân của họ còn có cơ hội vào làm việc trong nhà máy của cô. Nghĩ vậy, họ liền đồng thanh hứa hẹn sẽ đến đầy đủ.

Dương Niệm Niệm không nói thêm lời nào, thấy mọi người đã đồng ý, cô nói: “Mấy ngày qua mọi người vắng nhà, người thân hẳn là đã đứng ngồi không yên rồi. Mọi người mau về nhà nghỉ ngơi đi thôi! Hẹn gặp lại sáng mai.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Suốt mấy ngày nay, ai nấy ăn không ngon, ngủ không yên. Bây giờ đã về đến nhà, họ chỉ muốn nhanh chóng tề tựu bên gia đình. Nghe lời cô nói, họ chào tạm biệt rồi vội vã đạp xe về nhà.

Dương Niệm Niệm lại quay sang Triệu Bân và Vương Thành Thành: “Hai đồng chí cũng mau về nghỉ ngơi đi! Ngày mai nhớ ghé ăn cơm đấy.”

“Vâng, thưa bà chủ, chúng tôi xin phép về trước đây ạ!” Vương Thành Thành và Triệu Bân đồng thanh trả lời.

Dương Niệm Niệm gật đầu: “Được.”

Nhìn mọi người đã đi hết, Mạnh Tử Du đứng phía sau lẩm bẩm: “Đi rồi, đi rồi, mọi người đều đi rồi…”

Dương Niệm Niệm vừa định dẫn cô ấy vào nhà máy thì Lý Phong Ích đã từ bên trong vội vàng chạy ra. Vừa rồi cậu đang nghe điện thoại của khách, nghe tin Dương Niệm Niệm đã về, cậu lập tức gác máy rồi chạy ngay ra. Thấy Dương Niệm Niệm tuy có chút dãi dầu, bám bụi nhưng không hề xây xước, gánh nặng trong lòng cậu treo lơ lửng mấy bận nay rốt cuộc cũng yên vị.

“Chị dâu, chị về rồi! Nhược Linh mấy ngày nay lo lắng lắm, đều tại em không nói trước với cô ấy chuyện chị đi Thanh Thành.”

Dương Niệm Niệm cười lắc đầu: “Chị không sao. Tối nay em về nói với cô ấy một tiếng, ngày mai chị sẽ qua thăm.”

Lý Phong Ích vui vẻ gật đầu: “Em đoán tối nay cô ấy sẽ đòi sang nhà chị ngay thôi.”

Dương Niệm Niệm dặn dò: “Dạo này trời lạnh, bảo cô ấy nhớ giữ ấm, đừng đi lại nhiều. Khi nào em bé lớn hơn một chút, chị sẽ đưa cô ấy đi ăn cơm sau.” Cô chợt nhớ ra: “À, hiện giờ cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì đi cùng chị đến Công an một chuyến. Chúng ta đưa Mạnh Tử Du đến đó, người nhà cô ấy không biết tình hình thế nào mà không đến đón.”

Lúc này, Lý Phong Ích mới chú ý đến Mạnh Tử Du đang đứng phía sau Dương Niệm Niệm. Cô ấy tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn qua là biết tinh thần đã không còn minh mẫn. Cậu đã biết về tình trạng của Mạnh Tử Du qua bức thư, nên không lấy làm lạ. Cậu đáp: “Chắc vẫn chưa nhanh đến vậy đâu chị. Sáng nay em mới nhận được công văn, vì bận rộn nhiều việc, mãi đến giữa trưa mới kịp đi báo Công an.”

Dương Niệm Niệm nghe vậy thì đã hiểu rõ. Người tài xế kia đã cố tình kéo dài thời gian đưa thư. Bây giờ người đã về đến nơi rồi, có nói chuyện này cũng vô dụng. Cô nói: “Vậy thì cứ đưa cô ấy đến Công an, nhờ các đồng chí ấy sắp xếp.”

“Chị dâu, chị chờ em một lát, em vào dặn dò công nhân một chút chuyện giao hàng, rồi ra ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Phong Ích vào trong khoảng mười phút rồi nhanh chóng quay lại. Dắt xe đạp có Mạnh Tử Du thì bất tiện, họ liền quyết định đi xe buýt. Khi họ đến Công an, các đồng chí phụ trách vụ án đều chẳng khỏi ngạc nhiên. Không ngờ họ còn chưa kịp sắp xếp để đi đón Mạnh Tử Du về được thì cô ấy đã được đưa đến tận nơi, quá đỗi dễ dàng, cứu bớt được bao nhiêu công cán cho chúng tôi!

“Quả thực giúp chúng tôi tiết kiệm được rất nhiều công sức!” Một đồng chí công an nói.

Nhìn một cô gái đã từng thông minh, nhanh nhẹn, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng mà giờ đây tiều tụy đến mức thân tàn ma dại, ngây ngây ngốc ngốc họ chỉ không khỏi tiếc thương cho một cô gái trẻ, song cũng đành bất lực chẳng giúp gì hơn. Sau khi làm xong hồ sơ, một đồng chí công an nói với Dương Niệm Niệm: “Bố mẹ cô ấy ngày mai sẽ đến. Số tiền thưởng này phải đợi người nhà cô ấy đến mới có thể trao tận tay. Ngày mai hai đồng chí lại đến một chuyến nhé.”

Dương Niệm Niệm biết đây là cơ hội để cô bộc lộ tấm lòng thiện lương. Cô nói với giọng nói cương trực: “Thưa đồng chí công an, tôi và Mạnh Tử Du trước kia là bạn học. Lần này gặp lại cô ấy, tiện đường nên tôi đưa cô ấy về. Đây là việc nên làm mà thôi.” Cô thở dài một hơi: “Cô ấy biến thành thế này đã là một điều rất đáng tiếc. Sau này việc chữa trị còn cần không ít tiền bạc, tôi xin phép không nhận số tiền thưởng này. Cứ để lại cho gia đình cô ấy lo liệu việc chữa trị thì hợp lý hơn cả.”

Tấm lòng nghĩa hiệp của Dương Niệm Niệm khiến các anh công an không khỏi cảm phục. Một số tiền lớn như thế, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không từ bỏ. Một cô gái trẻ dám một mình đến Thanh Thành để cứu trợ, cứu người rồi lại không cần tiền thưởng, thật sự rất đáng nể.

Thái độ của họ đối với Dương Niệm Niệm càng thêm tốt. Sau khi hết lời khen ngợi tấm lòng của cô, các anh còn tiễn cô ra tận cửa. Rời khỏi Công an, Dương Niệm Niệm bỗng thấy nhẹ nhõm cả người. Cuối cùng những chuyện này cũng đã được giải quyết ổn thỏa, cô có thể về nhà và ngủ một giấc thật ngon.

Lý Phong Ích hỏi: “Chị dâu, để em đưa chị về nghỉ ngơi nhé?” Chưa đợi Dương Niệm Niệm trả lời, cậu ta lại băn khoăn nói: “Tiểu Hắc mấy hôm nay không thấy chị, cứ ủ rũ thườn thượt, chẳng màng đến cơm nước. Bánh bao thì nhất quyết không chịu ăn, em cho nó xương với thịt mà nó cũng chẳng buồn ngó ngàng. Chị xem con ch.ó này có phải tinh khôn thật đấy không?”

Dương Niệm Niệm nhướng mày hỏi: “Có phải nó bị ốm không?” Trước đây giao cho Tiêu Ngũ chăm sóc gần một tháng cũng không xảy ra chuyện này.

Lý Phong Ích lắc đầu, khẳng định: “Không ốm đâu ạ. Em đã đưa nó đi gặp bác sĩ thú y rồi. Bác sĩ bảo là nó nhớ chủ nhân đến mức sinh bệnh tương tư.” Cậu nhớ rất rõ lời của bác sĩ, nói Tiểu Hắc như thể mắc bệnh nhớ nhung, nhớ chủ đến nỗi bỏ ăn bỏ uống. Chỉ cần chủ nhân trở về thì sẽ khỏe lại.

Dương Niệm Niệm bật cười, đoạn bảo: “Thời Thâm từng kể, Tiểu Hắc được tuyển chọn như chó cảnh vệ, quả nhiên là tinh khôn thật đấy.” Cô ngừng một chút, rồi chuyển sang chuyện khác: “Em không cần đưa chị về đâu. Em đi đặt một tiệm cơm, dặn họ làm thêm thịt lợn mang đến đó. Sau bữa cơm, liền phát cho mỗi người trong đội cứu trợ 5 cân thịt lợn mang về. Còn Triệu Bân và Vương Thành Thành, bảo họ nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi hãy đi làm.”

Ngày mai sẽ có khoảng hai, ba bàn người ăn cơm, đúng là phải đi đặt tiệm cơm trước. Lý Phong Ích gật đầu: “Vậy thì em đi sắp xếp đây ạ.”

“Em nhớ sắp xếp xong sớm mà về sớm với Nhược Linh và cháu nhé.” Dương Niệm Niệm dặn dò vài câu rồi quay về Tứ Hợp Viện.

Không biết có phải vì ngửi thấy mùi của cô không, từ lúc cô còn đang mở cửa, Tiểu Hắc đã rất kích động, chạy qua chạy lại bên hiên. Cửa vừa hé, nó lập tức vẫy đuôi, lao vào lòng cô. Nó rên rỉ như đã chịu bao tủi thân.

Dương Niệm Niệm ôm nó, vỗ về: “Ngoan nào, chị về rồi đây. Nghe nói mấy hôm nay mày không chịu ăn uống gì phải không? Chị đi có mấy ngày thôi mà, sao lại nhịn ăn bỏ bữa như thế hả?”

Như thể hiểu được lời cô nói, Tiểu Hắc lập tức chạy đến trước bát thức ăn, cắp một cái bánh bao, chạy đến trước mặt Dương Niệm Niệm rồi gặm ngấu nghiến.

Dương Niệm Niệm cười: “Thôi thôi! Đừng gặm bánh bao nữa. Lát chị sẽ hầm xương, nấu canh sườn cho mà húp, tha hồ mà nhúng bánh bao vào ăn nhé!”

Đôi mắt Tiểu Hắc sáng hẳn lên, sủa “gâu gâu” hai tiếng rồi lại cắp bánh bao trở về bát của mình.