Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 570



Bị cô em gái làm náo loạn một trận, Ngô Thanh Chí cũng chẳng còn chút thiết tha nào. Hắn đứng dậy, lấy chiếc áo khoác mặc vào rồi nói với Ngô Thanh Hà: "Đi thôi! Anh đưa em về. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, đừng khuya khoắt nửa đêm mà chạy đến đây. Con gái con đứa phải chú ý an toàn."

Ngô Thanh Hà đứng lên, liếc xéo Dương Tuệ Oánh bằng ánh mắt hằn học rồi hỏi: "Thế còn cô ta thì sao?"

Ngô Thanh Chí nhìn Dương Tuệ Oánh: "Em cũng về đi! Mai anh sẽ tìm em." Ở nhà hắn vẫn không được thoải mái như ở nhà Dương Tuệ Oánh, lần này suýt chút nữa đã làm hắn hết hồn.

Dương Tuệ Oánh không có ý kiến gì, cầm lấy chiếc túi xách trên sô pha khoác lên vai. Cô đang định chuồn đi thì Ngô Thanh Hà túm lấy quai túi, tức giận chất vấn Ngô Thanh Chí: "Anh, sao anh lại mua cho cô ta cái túi đắt tiền như vậy?"

Cái túi này cô ta từng thấy trong cửa hàng rồi, giá tới hơn ba trăm đồng bạc, gần bằng cả năm quần quật làm lụng của một người bình thường. Gia cảnh nhà cô ta tuy khá giả, nhưng mấy món đồ mấy trăm đồng như thế cũng không phải muốn mua là mua. Vậy mà anh trai cô ta lại chịu chi lớn như vậy cho một người phụ nữ lạ mặt, còn chưa bao giờ mua cho cô ta món nào.

Ngô Thanh Chí không mấy để tâm đến đồ lỉnh kỉnh của phụ nữ, nghe em gái nói vậy cũng không mấy ngạc nhiên. Dương Tuệ Oánh mở mấy cửa hàng thời trang, nếu không có tiền mới là chuyện lạ. Hắn đút hai tay vào túi quần, hất hàm nói: "Đó là túi cô ấy tự mua, không phải anh tặng."

Ngô Thanh Hà không tin: "Làm sao cô ta có thể mua nổi cái túi đắt đỏ thế?" Theo cô ta, những người phụ nữ như Dương Tuệ Oánh đều là kẻ nghèo túng, chỉ biết bám víu đàn ông có của.

Ngô Thanh Chí không ngại Dương Tuệ Oánh đang đứng đó, thản nhiên nói: "Tuệ Oánh khác với những người phụ nữ khác. Cô ấy không thiếu tiền đâu."

Ngô Thanh Hà còn đang nghi ngờ, thì Dương Tuệ Oánh đã lên tiếng trước: "Thanh Hà, nếu cô thích cái túi này, tôi có thể tặng cô một cái. Tôi có một chi nhánh cửa hàng thời trang ở phố đi bộ, nếu cô muốn mua quần áo, cứ đến mà chọn, không phải trả tiền đâu."

Ánh mắt Ngô Thanh Hà sáng lên, nhưng rồi cô ta lại cố ý xị mặt ra, khinh thường nói: "Ai mà thèm!"

Ngô Thanh Chí cười một tiếng, nói với Dương Tuệ Oánh: "Vậy em tặng cho nó một cái đi! Anh vẫn muốn mua tặng nó một cái túi nhưng anh là đàn ông, không biết chọn, chuyện này cứ thế mà gác lại."

Dương Tuệ Oánh liếc mắt đưa tình với hắn, hàm ý nói: "Vậy tối mai anh đến chỗ em mà lấy."

"Được." Ngô Thanh Chí gật đầu, quay lại gọi Ngô Thanh Hà: "Đi thôi! Anh đưa em về. Về đến nhà cái gì nên nói, cái gì không, em tự biết phải không?"

Ngô Thanh Hà đang thầm vui vì cái túi xách sắp có được, nghe hắn nói thế liền hừ một tiếng: "Nói nửa ngày, hóa ra cái túi này là tiền bịt miệng đấy à?"

"Coi như vậy đi!" Ngô Thanh Chí đáp.

Dương Tuệ Oánh đi theo hai anh em họ Ngô ra khỏi nhà. Xuống đến tầng dưới, họ định chia tay nhau. Đúng lúc này, lại có bà hàng xóm tình cờ đi ngang qua, thấy Ngô Thanh Chí liền tay bắt mặt mừng chào hỏi:

"Muộn thế này rồi mà còn đi ra ngoài à?" Bà hàng xóm niềm nở chào hỏi.

Gặp người quen, Ngô Thanh Chí vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không chút hoảng hốt: “À, em gái cháu đưa bạn đến có chút việc riêng, cháu đang đưa các cô ấy về thôi ạ.”

Bà hàng xóm không nghi ngờ gì, lướt qua ba người rồi bước lên cầu thang. Ngô Thanh Hà khẽ lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: “Lại lấy tôi ra làm cái cớ rồi.”

Ngô Thanh Chí không đáp, chỉ quay lại nhìn Dương Tuệ Oánh, căn dặn: “Trên đường đi nhớ cẩn thận.”

Dương Tuệ Oánh khẽ cong môi: “Vậy thì mai gặp lại anh nhé.”

Ngô Thanh Hà bực bội lườm cô, giục giã: “Đi nhanh lên!”

Dứt lời, cô ta đẩy Ngô Thanh Chí đi về phía trước.

Sau khi chia tay hai anh em họ Ngô, Dương Tuệ Oánh về thẳng nhà. Vừa mở cửa, cô đã thấy Dương Trụ Thiên đang ôm ấp một người phụ nữ lả lơi trên chiếc ghế sô pha cũ. Cô khẽ nhíu mày đầy chán ghét.

“Đừng có ôm ấp nữa, không nghe thấy tiếng tôi mở cửa à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe thấy giọng cô, người phụ nữ giật mình hoảng sợ, cứ ngỡ vợ Dương Trụ Thiên đã quay về. Cô ta luống cuống đứng bật dậy, vội vàng chỉnh lại quần áo.

Dương Trụ Thiên thấy em gái về, liền ngồi thẳng người dậy, liếc mắt ra hiệu cho người phụ nữ kia: “Cô về đi!”

Người phụ nữ thấy Dương Tuệ Oánh không có ý định làm ầm ĩ hay đánh ghen, trong lòng cũng an tâm hơn, liền chìa tay về phía Dương Trụ Thiên: “Anh còn chưa đưa tiền công.”

Dương Trụ Thiên bỗng đứng phắt dậy, gằn giọng chất vấn đầy hung hăng: “Tao còn chưa đụng chạm gì, đưa tiền cái gì mà đưa?”

Người phụ nữ thấy hắn định quỵt nợ thì không chịu: “Chuyện đó tôi không cần biết. Tự anh không sắp xếp được thời gian, không liên quan gì đến tôi. Nếu anh muốn hành sự, giờ vào phòng cũng được, dù sao tiền công cũng phải đưa.”

Dương Trụ Thiên chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Mày dám lừa tiền ông đây hả? Đừng hòng ép ông ra tay đấy!”

Người phụ nữ cũng không chịu thua, ưỡn ngực, tiến lên một bước, khiêu khích: “Sao? Anh muốn động tay động chân à? Nếu không sợ mất mặt thì cứ việc hét thật to lên, làm lớn chuyện lên cho cả xóm biết đi. Dù sao tôi cũng chẳng sợ.”

Dương Tuệ Oánh bị tiếng ồn làm cho nhức cả đầu. Thấy Dương Trụ Thiên giơ tay lên định đánh, cô ta tiến lên một bước, giữ chặt lấy hắn, gắt lên: “Đủ rồi đấy! Không sợ mất mặt hay sao? Đưa tiền cho cô ta đi!”

Dương Trụ Thiên rất nể lời em gái. Hắn chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ kia, giọng đầy hăm dọa: “Nếu không phải em gái tao ở đây, hôm nay mày đừng hòng thoát khỏi một trận đòn.” Hắn móc tiền trong túi ra, ném xuống đất: “Cầm lấy tiền rồi biến đi cho khuất mắt tao ngay!”

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, cúi người nhặt tiền rồi bỏ đi, cố tình đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Dương Tuệ Oánh chán ghét nhìn Dương Trụ Thiên: “Anh muốn chơi bời bên ngoài ra sao thì tôi mặc kệ, nhưng lần sau đừng có mang người về nhà này nữa.”

Dương Trụ Thiên cười gượng gạo, có vẻ chột dạ: “Anh cứ nghĩ hôm nay em không về nhà chứ.” Hắn vội vàng đánh trống lảng: “Không phải em đi tìm cậu Ngô hay sao? Sao lại về sớm thế?”

Dương Tuệ Oánh không muốn kể lại chuyện bị Ngô Thanh Hà bắt gặp. Cô lập tức chuyển chủ đề: “Ngô Thanh Chí đã nhận lời đối phó với Dương Niệm Niệm rồi.”

Mắt Dương Trụ Thiên lập tức sáng bừng lên: “Hắn định đối phó kiểu gì?”

“Chưa nghĩ ra. Dương Niệm Niệm mở một xưởng đúc, lại nằm ngay trong địa bàn hắn quản lý,” Dương Tuệ Oánh đáp.

Dương Trụ Thiên vốn là người nóng tính, hắn sốt ruột ra mặt: “Nếu đã nằm trong địa bàn hắn quản lý, thì còn phải suy nghĩ gì nhiều? Cứ tùy tiện tìm đại một cái cớ là xong chuyện!”

“Đâu có dễ dàng như anh tưởng? Anh nghĩ Lục Thời Thâm là người mà muốn đụng vào là đụng được hay sao?” Dương Tuệ Oánh đã không ít lần chịu thiệt thòi vì Dương Niệm Niệm, nên cô không dám ra tay dễ dàng. Tốt nhất là cứ để Ngô Thanh Chí đứng ra làm, còn cô chỉ việc án binh bất động quan sát. Như vậy, dù nhà họ Ngô có xảy ra chuyện gì, cũng không dính líu gì đến cô.

Dương Trụ Thiên mặt sa sầm xuống: “Tao mặc kệ Lục Thời Thâm là ai. Nói gì thì nói, Dương Niệm Niệm cả đời này đừng hòng được sống yên ổn. Cái con bé đó không cho mẹ chúng ta an táng trên đất tổ nhà họ Dương, chỉ riêng chuyện này thôi, tao cũng không thể nào để nó yên thân được.” Hắn dừng lại, ngẫm nghĩ: “Trước đây tao cứ sợ Dương Niệm Niệm dùng bùa ngải, nhưng mấy năm nay anh em chúng ta vẫn bình an vô sự, giờ tao mới biết mình bị con ranh đó lừa gạt.”

Dương Tuệ Oánh đang bực bội trong lòng, không có tâm trạng để nói thêm nhiều lời: “Sáng mai anh đi mua một chiếc túi xách giống hệt cái tôi đang dùng về đây.”

Dương Trụ Thiên nghi hoặc hỏi: “Sao em lại mua hai chiếc túi y hệt nhau để làm gì?”

Dương Tuệ Oánh khẽ cắn răng: “Em gái của Ngô Thanh Chí đòi đấy.”

Dương Trụ Thiên rất khó chịu, lầm bầm: “Cái tên Ngô Thanh Chí này sao mà lắm chuyện thế không biết? Lúc thì vòi vĩnh túi xách, lúc thì đòi may quần áo cho vợ hắn, lúc lại nài nỉ cho em gái. Thế mà chẳng thấy hắn bỏ tiền ra bao giờ cả.”

Dương Tuệ Oánh mặt xị xuống: “Ngô Thanh Chí này khác với Dư Thuận. Hắn keo kiệt với đàn bà bên ngoài, lại còn rất tính toán chi li, thích vơ vét những món lợi nhỏ nhặt. Nhưng không sao, chỉ cần hắn có thể phá hoại công việc làm ăn của Dương Niệm Niệm, thì mấy thứ lặt vặt này có đáng là bao.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hiện giờ cô ta không thiếu những đồng tiền lẻ tẻ này. Huống chi, cô ta còn trông mong Ngô Thanh Chí sẽ giúp cô ta móc nối với những người có quyền có thế. Cô ta chỉ cần được đi theo họ để đầu tư, thì lợi nhuận thu về còn nhiều hơn gấp bội so với việc mở cửa hàng thời trang. Nếu Ngô Thanh Chí không thể đối phó được Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm, thì cô ta sẽ tìm người có quyền lực mạnh hơn để “thanh lý” bọn họ. Cô ta còn rất nhiều thời gian để mà chờ đợi.