Khương Dương cũng nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái, háo hức nói: "Anh Lục, anh giỏi quá chừng! Về sau có thời gian, anh dạy em vài chiêu nhé? Hồi nhỏ em mê võ thuật lắm, nếu không phải vì còn có em gái Duyệt Duyệt, có khi em đã lên núi xuất gia tu hành rồi."
Bố mẹ không còn, người thân không đoái hoài, lúc đó cậu chỉ dựa vào niềm tin phải nuôi lớn em gái mà cố gắng.
Khương Duyệt Duyệt đôi mắt lấp lánh, "Anh trai, anh học anh Lục trước đi, rồi học xong dạy lại em. Em cũng muốn học võ nữa!"
Lục Thời Thâm không ngại dạy Khương Dương vài chiêu, "Tôi có thể dạy cậu vài thế võ phòng thân đơn giản."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Dương mừng rỡ khôn xiết, "Nên sớm không nên muộn, chờ ăn cơm tối xong, anh dạy em vài chiêu luôn nhé? Em nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ, không phụ lòng anh đâu!"
Lục Thời Thâm gật đầu, sau đó nhìn sang Dương Niệm Niệm, "Em cũng nên học theo vài chiêu."
Dương Niệm Niệm: "..."
Ủa?
Cô có bảo muốn học đâu, sao tự nhiên lại lôi cô vào?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cô cũng bị động tác lên xe thoăn thoắt của Lục Thời Thâm làm cho lóa mắt. Đàn ông mà biết võ nghệ đúng là phong độ ra trò.
Cô hắng giọng, làm ra vẻ bình thản nói: "Tối rồi hẵng tính. Mà cậu mau bế Duyệt Duyệt lên xe đi thôi."
Khương Dương cười toe toét, bế Khương Duyệt Duyệt đặt vào khoang xe kéo, rồi khởi hành hướng về trạm phế liệu.
Vừa đến nơi, Khương Dương liền nhanh nhẹn mang hành lý vào nhà. "Chị, anh Lục, tối nay hai người ngủ phòng này nhé. Em đã dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy rồi."
Trạm phế liệu giờ có ba phòng ngủ. Ngoài phòng của cậu và Duyệt Duyệt ra, thì căn còn lại trước kia là phòng khách. Trước kia Lục Nhược Linh mang thai đã từng ở đây, giờ thì bỏ trống.
Khương Duyệt Duyệt lay tay Dương Niệm Niệm, ngọt ngào nói: "Chị ơi, chăn trên giường là anh trai tìm người làm chăn bông mới đấy ạ. Ga giường và gối đầu cũng là đồ mới mua, còn được giặt giũ thơm tho sạch sẽ rồi. Anh trai bảo chị thích sạch sẽ, nên đã chuẩn bị tươm tất hết rồi ạ."
Dương Niệm Niệm cảm động, không hề che giấu sự vui vẻ trong lòng. "Các em đối xử tốt với chị thế này, chị cảm giác về đây cứ như về nhà ngoại ấy."
Khương Dương không suy nghĩ gì liền nói, "Nơi nào có em và Duyệt Duyệt, nơi đó chính là nhà ngoại của chị. Hai người cứ nghỉ ngơi một lát đi, em đi pha trà mời khách."
"Để em đi cho!" Khương Duyệt Duyệt nhanh như một chú thỏ, chạy vọt đi mất.
Thấy vậy, Khương Dương về phòng lấy sổ sách ra. Tuy rằng thu chi cậu vẫn thường xuyên báo cáo cho Dương Niệm Niệm, nhưng chỉ là những khoản lớn và tổng kết mỗi tháng. Chi tiết vẫn nên để cô xem cho rõ ràng.
Dương Niệm Niệm nhận lấy sổ sách, chỉ lật qua loa rồi không xem nữa. Mấy người ngồi lại với nhau trò chuyện, nói chuyện tới hơn 5 giờ chiều.
Mọi người đều thấy bụng đói cồn cào, nhưng Đỗ Vĩ Lập vẫn chưa thấy tăm hơi. Khương Dương gọi điện tới văn phòng anh ta cũng không có ai nghe máy.
Khương Dương hiểu Đỗ Vĩ Lập khá rõ, tuy anh ta đôi khi có vẻ cà lơ phất phất, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu người tùy tiện thất hẹn hay bỗng dưng biến mất không lý do.
Cậu băn khoăn lên tiếng: "Không khéo lại có chuyện gì rồi chăng? Hay là chúng ta cứ đến tận nơi xem thử thế nào?"
Giờ đây, công việc làm ăn của Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập đã gắn liền với nhau, chẳng khác nào hai con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây. Nếu Đỗ Vĩ Lập gặp chuyện không may, Khương Dương chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây.
Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm trao đổi ánh mắt, rồi không hẹn mà cùng đứng dậy, cất tiếng: "Đi thôi!"
Vừa đặt chân đến nơi, từ đằng xa họ đã thấy một đám đông người dân tay cầm cuốc vây kín trước cửa trạm phế liệu, thậm chí cả mấy chú công an cũng đã có mặt để giữ trật tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Dương lo ngại chiếc máy kéo cũ kỹ có thể gây va quệt vào người qua lại giữa đám đông, bèn tấp xe vào ven đường, cách hiện trường vài mét.
Cậu đưa mắt nhìn đám đông đang túm tụm trước trạm phế liệu, rồi cất giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không biết Đỗ Vĩ Lập lại gây ra chuyện thất đức gì mà bị nhiều người vây kín đến thế?"
"Không lẽ anh ta lại bị vỡ nợ rồi sao?" Dương Niệm Niệm vừa thốt ra lời đã chợt nhận ra điều đó thật vô lý. "Không phải, tiền hoa hồng của quý trước vẫn còn đáng kể lắm cơ mà."
Lục Thời Thâm cất lời: "Cứ lại gần chút nữa xem sao đã."
Hắn nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi chiếc máy kéo, rồi cẩn thận đỡ Dương Niệm Niệm xuống đất, đoạn quay sang dặn dò Khương Duyệt Duyệt: "Em cứ đợi ở đây một lát, đừng xuống xe nhé."
Những người dân kia ai nấy đều lăm lăm cuốc xẻng trong tay, lỡ như xảy ra xô xát thì tình hình sẽ hỗn loạn vô cùng. Duyệt Duyệt ở lại trên xe sẽ an toàn hơn nhiều.
Khương Duyệt Duyệt ngoan ngoãn vâng lời, gật đầu lia lịa đồng tình.
Ba người len lỏi chen vào giữa đám đông, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Vĩ Lập đang bị vây chặt ở trung tâm. Một bà cụ trạc ngoại tứ tuần đang ngồi bệt dưới đất, vừa vỗ đùi bôm bốp vừa gào khóc nức nở: "Trời đất ơi, còn đâu công lý nữa! Một ông chủ lớn như thế mà lại lừa gạt tiền bạc mồ hôi nước mắt của dân đen chúng tôi! Làm sao mà sống nổi nữa đây..."
Mấy chú công an đứng đó cũng thấy đau cả đầu, bèn cất lời khuyên giải: "Có chuyện gì thì đứng dậy mà nói chuyện cho phải phép. Cứ ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm thế này thì giải quyết được cái gì?"
Chồng của bà cụ tiến lên phía trước, lớn tiếng: "Căn nhà này chúng tôi dứt khoát không bán! Bảo hắn trả lại nhà cho chúng tôi ngay, nếu không thì chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu!"
Chú công an nghiêm nét mặt, quát lớn: "Các người không tha là ý gì đây? Hành vi của các người hiện giờ rõ ràng là tụ tập gây rối an ninh trật tự! Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi thêm lực lượng đến, tóm gọn hết về đồn công an!"
Con trai cả của bà cụ nghe vậy, mặt đỏ gay gắt, lớn tiếng gằn giọng: "Các ông là đang cấu kết với nhau để ức h.i.ế.p dân lành chúng tôi đấy à?"
Nghe bà cụ gào thét, Đỗ Vĩ Lập bình thản rít một hơi t.h.u.ố.c lá dài, đoạn ném mẩu tàn xuống nền đất, mũi giày dẫm nát. Hắn cất giọng thản nhiên, đầy vẻ bất cần đời:
"Bà ăn nói cho cẩn thận đấy nhé, ai là người thông đồng với ai để bắt nạt các người? Hồi đó, chính các người nằng nặc muốn bán nhà, tôi đây bỏ tiền thật bạc thật ra mua đứt. Giờ nhà cửa được giải tỏa, các người thấy có món hời nên đỏ mắt, muốn đòi lại nhà. Vậy thử hỏi, nếu ngày đó tôi bị thua lỗ, các người có chịu đền bù lại tiền cho tôi không?"
Con trai cả của bà cụ, có vẻ hiểu biết luật pháp hơn hẳn bố mẹ, đoán rằng việc đòi lại nhà là chuyện bất khả thi, bèn lùi một bước xuống nước, đề nghị: "Không trả lại nhà cũng được. Vậy ông chia cho chúng tôi một nửa khoản tiền đền bù lần này. Như vậy ông không thiệt, mà chúng tôi cũng không thiệt."
Đỗ Vĩ Lập đương nhiên không đời nào chịu chấp thuận, hắn cười khẩy đáp lời: "Tôi chỉ có một câu nói này thôi: Căn nhà đó tôi đã mua đứt rồi. Nếu các người còn cảm thấy có bất cứ khúc mắc gì, cứ việc đ.â.m đơn kiện thẳng ra tòa án. Tòa án phán xử thế nào, tôi sẽ tuân theo đúng như thế ấy. Thậm chí nếu tòa án phán nhà thuộc về các người, tôi cũng sẽ chấp nhận."
Con trai bà cụ thấy việc thương lượng chẳng đi đến đâu, liền đổi giọng, bắt đầu buông lời hăm dọa: "Ông là đang ỷ thế h.i.ế.p người, bắt nạt dân đen chúng tôi đấy! Tôi nói cho ông biết trước, nếu ông không cho chúng tôi một câu trả lời cho ra nhẽ, chúng tôi sẽ kéo nhau đập phá tan tành cái trạm phế liệu này của ông!"
Đỗ Vĩ Lập vẫn thản nhiên, chẳng thèm nao núng. Hắn khoanh tay trước ngực, giọng điệu cợt nhả: "Cứ đập phá đi, cứ việc thoải mái mà đập. Các người đập hư hại đến đâu, tôi sẽ bắt đền bù y chang đến đó."
Con trai bà cụ tức tối đến nỗi mặt đỏ gay gắt, nhưng đành bó tay chịu trói, chẳng có cách nào. Bà cụ thấy con trai mình không thể cãi lại Đỗ Vĩ Lập, bèn lại tiếp tục gào khóc om sòm hơn nữa.
"Trời cao đất dày ơi, còn đâu cái gọi là công lý nữa! Cái tên này chẳng khác nào lũ địa chủ ngày xưa, rõ ràng là đang ức h.i.ế.p dân nghèo chúng tôi đến đường cùng! Thật sự không thể sống nổi nữa rồi..."
Dương Niệm Niệm cùng hai người kia đứng nán lại quan sát một hồi, sau khi nghe rõ mồn một đoạn đối thoại qua lại, còn gì mà cô và họ không hiểu nữa chứ?
Thì ra là Đỗ Vĩ Lập đã lén lút thu mua căn nhà của họ từ trước. Nay chủ cũ nghe tin nhà được đền bù giải tỏa với một khoản tiền khổng lồ, trong lòng không khỏi tiếc nuối và bất cam, bèn quay sang muốn đòi lại Đỗ Vĩ Lập một nửa số tiền đền bù.
Cô khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên thưởng thức màn kịch đang diễn ra trước mắt, rồi khẽ khàng cất lời với Lục Thời Thâm và Khương Dương:
"Em đã bảo dạo gần đây anh ta cứ là lạ, lúc thì thần thần bí bí, lúc lại bất ngờ hào phóng quá mức, hóa ra là anh ta cũng nằm trong diện hộ được đền bù giải tỏa đấy mà. Đúng là giấu kỹ thật đấy."
Khương Dương nghe xong liền trợn tròn mắt kinh ngạc: "Hồi đó em cũng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Thì ra là ra nông nỗi này!"
So với sự kinh ngạc của hai người kia, vẻ mặt Lục Thời Thâm lại điềm tĩnh hơn hẳn. Hắn vẫn vô cảm chăm chú quan sát tình hình hỗn loạn trước mắt, đứng sừng sững ngay sau lưng Dương Niệm Niệm, tạo thành một bức tường thịt vững chãi, hoàn toàn ngăn cách cô với đám đông đang náo loạn, ầm ĩ.