Quan Ái Liên cũng không có ý định gả con gái sớm như vậy, cô gật đầu nói:
“Em dâu à, em cứ yên tâm! Chị không hồ đồ đến mức giống bà nội, chỉ vì chút tiền mà gả Hải Châu cho một gã ngốc đâu. Sau này Hải Châu muốn tìm đối tượng thế nào, chỉ cần con bé đồng ý, và người kia là người đàng hoàng, tử tế, chị sẽ không có ý kiến gì. Hôn nhân là chuyện cả đời, chị chỉ có mỗi một đứa con gái này, không muốn nó lấy phải chồng không ra gì, sau này lại oán hận chị suốt đời.”
Dương Niệm Niệm rất thích suy nghĩ thấu đáo này của Quan Ái Liên. Ở một vùng nông thôn lạc hậu, hẻo lánh mà có được tư tưởng khai sáng như vậy thật sự rất hiếm có. Mắt cô lấp lánh khen ngợi:
“Chị dâu, chị có suy nghĩ tiến bộ quá! Sau này nếu em có con gái, chỉ cần đối phương không phải kẻ du côn, vô lại, thật lòng đối tốt với con bé, em cũng sẽ không có ý kiến gì, thậm chí nếu nó không kết hôn, em cũng sẽ ủng hộ.”
Quan Ái Liên nghe vậy thì liền lo lắng thay cho Dương Niệm Niệm: “Em dâu à, con cái không kết hôn sao được, không kết hôn thì về già biết dựa vào ai?”
Dương Niệm Niệm biết Quan Ái Liên không thể chấp nhận tư tưởng độc thân, cũng không giải thích thêm, cô cười nói: “Em cũng chỉ nói vậy thôi, nếu con bé gặp được người mình thích, có khi em cản cũng chẳng được.”
Quan Ái Liên thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả: “Chắc là vậy rồi, em và Thời Thâm đều đẹp đôi, sau này con cái lớn lên chắc chắn cũng xinh xắn, tuấn tú, bất kể là trai hay gái thì cũng không lo không có đối tượng. Biết bao nhiêu người xếp hàng dài muốn được gả hoặc cưới đấy chứ!”
Mã Tú Trúc đã rửa chén bát xong, thấy hai người vẫn còn trò chuyện không ngừng trong sân, liền đi ra cửa bếp thúc giục: “Hai đứa đừng buôn dưa lê nữa, mau vào rửa ráy rồi đi ngủ đi! Nước nóng trong nồi nguội hết rồi đấy.”
Thời này, mọi người đều đun bếp để nấu cơm. Để tiết kiệm củi, sau khi ăn xong, họ sẽ cọ rửa sạch nồi và đổ một nồi nước nóng vào. Hơi tàn bếp lửa còn sót lại dưới bếp sẽ làm nóng nước, để dùng rửa chén bát rồi đến rửa mặt, rửa chân.
Quan Ái Liên lên tiếng: “Biết rồi ạ, bọn con vào ngay đây.” Sau đó, cô quay vào nhà chính, gọi to: “Hải Thiên, mau lên tầng lấy chậu men với khăn mặt xuống đây!”
“Dạ!” Hải Thiên đáp lời, sau đó nhanh chóng chạy tót lên tầng. Một lát sau, nó đã mang đồ xuống, vội vàng đưa cho Quan Ái Liên rồi lại chạy ngay về nhà chính để xem tivi.
Quan Ái Liên đã quá quen với tính nết của con trai. Kể từ ngày mua tivi về, ba đứa trẻ chỉ cần ở nhà là lại ngồi dán mắt trước màn hình, không nhúc nhích dù chỉ một bước. Cô đưa chậu men với khăn mặt cho Dương Niệm Niệm, “Em dâu , chậu với khăn này là chị bảo anh trai em mua riêng đấy. Dùng xong thì cứ mang vào phòng, đừng để lẫn lộn với chậu ở dưới nhà. Lần sau về còn có mà dùng.”
Em dâu là người sạch sẽ, cho nên cô đã chuẩn bị trước chậu và khăn riêng cho em dâu. Như vậy cả nhà em dâu sau này về, ai cũng có chậu riêng để dùng, không cần tốn công đi mua nữa.
Dương Niệm Niệm cảm thấy Quan Ái Liên làm vậy thật sự rất tử tế, cô cảm động nói: “Chị dâu, em cảm ơn chị.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Người một nhà cả mà, đừng khách sáo. Chị cũng mua cho Hải Châu một cái, bảo chúng nó dùng xong cũng mang vào phòng đi.”
Quan Ái Liên hiểu rõ thói quen của mẹ chồng. Nếu chậu không mang lên tầng mà để dưới nhà, bà nội thấy cái nào thì dùng cái đó, chậu rửa mặt và chậu rửa rau hoàn toàn không phân biệt.
Mã Tú Trúc đã nín nhịn suốt cả buổi tối, nghe con dâu cả nói vậy thì bóng gió, châm chọc: “Bọn trẻ bây giờ thật rắc rối. Bà đây sống mấy chục năm trời, rửa chân với rửa mặt đều dùng chung một cái chậu, có thấy làm sao đâu? Tay có khi còn chạm đủ thứ bẩn thỉu, chẳng lẽ muốn c.h.ặ.t t.a.y vứt đi à? Mấy thứ này có dính vào đâu, các người chú trọng mấy chuyện linh tinh làm gì?”
“Rửa chân thì mua một chậu, rửa mặt một chậu, rửa rau cũng muốn một chậu, mua nhiều như thế không tốn tiền sao? Các người chưa từng ăn đói mặc rét nên không biết tiền quan trọng, không biết cách tằn tiện! Ngày bé bà ăn còn chẳng đủ no, làm gì có tâm trí mà chú trọng mấy cái này?”
Quan Ái Liên đã quá quen với những lời cằn nhằn của mẹ chồng, lười tranh cãi nên cô im lặng.
Dương Niệm Niệm chẳng thể chịu đựng được, cô liếc Mã Tú Trúc một cái, từ tốn hỏi: “Vậy mẹ có dám đem cái gáo múc phân rửa thật sạch rồi dùng để đựng nước uống không? Chậu rửa chân với chậu rửa mặt còn dùng chung được, mà cái gáo múc phân lại không thể dùng vào việc gì khác thì lãng phí quá.”
Mã Tú Trúc theo bản năng phản bác: “Đem gáo múc phân ra đựng nước, không ghê tởm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm lấy chính lời nói của bà ta để đáp trả: “Mấy thứ này có dính vào đâu, rửa sạch là được rồi? Mẹ chùi đ.í.t cho cháu có khi còn dính phân, chẳng lẽ lại chặt phéng cái tay đi?”
Mã Tú Trúc nghẹn họng, không nói được lời nào. Sau một hồi lâu, bà mới tức tối đáp lại: “Được được được, mồm miệng cô giỏi giang, tôi nói không lại cô, tôi không quản nữa. Các người muốn làm gì thì làm! Dù sao cũng không phải tiền của tôi.” Nói xong, bà ta dứt khoát đi ra khỏi bếp, về phòng ngủ.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Niệm Niệm cãi nhau với Mã Tú Trúc, Quan Ái Liên lại vô cùng thán phục: “Em dâu, em nói chuyện nghe sướng tai thật đấy! Nếu mà chị nói thế với mẹ chồng, bà ấy đã khóc lóc ỉ ôi rồi đi mách với Khánh Viễn rồi. May mà anh trai em không hồ đồ, không phải là loại người mẹ bảo sao nghe vậy.”
Dương Niệm Niệm đi đến bên bếp, cầm gáo múc nước, vừa múc vừa nói: “Người như mẹ chồng, không thể nhường bà ấy, nếu không bà ấy sẽ được đà lấn tới, coi trời bằng vung.”
Đúng lúc đó, Lục Thời Thâm đi đến cửa bếp. Quan Ái Liên cảm thấy nói xấu mẹ chồng trước mặt em trai thì không được tế nhị, cũng không biết hắn có nghe thấy không, liền lúng túng nói:
“Thời Thâm, hai đứa ngồi xe lửa cả ngày chắc mệt mỏi lắm rồi. Hai đứa mau vào rửa mặt rồi lên tầng ngủ đi! Linh có con nhỏ, ở tầng ba đi lại không tiện, nên chị đã để con bé ở tầng hai. Sợ các cháu ban đêm khóc làm phiền giấc ngủ của hai đứa, nên chị đã sắp xếp phòng hai đứa ở tầng ba. Chăn trên giường đều là bông mới của năm nay, nếu còn thiếu gì thì mai cứ bảo anh trai em đi thị trấn mua.”
Lục Thời Thâm gật đầu: “Chị dâu, cảm ơn chị đã lo toan vất vả.”
“Người một nhà cả mà, đừng khách sáo. Hai đứa rửa mặt trước đi! Chị đi xem bọn trẻ ngủ chưa.” Quan Ái Liên không ở lại lâu, dặn dò xong thì quay về phòng.
Giờ có nhiều phòng, bọn trẻ đều được ngủ riêng. Hải Châu cũng ngủ ở tầng ba, Hải Thiên, Bảo Bảo ngủ ở tầng hai. Bố mẹ chồng ngủ ở phòng phía đông tầng một, còn cô và Lục Khánh Viễn ở phòng phía tây. Mỗi người đều có phòng riêng, ở thoải mái lắm.
Nhà bếp nhỏ, đứng nhiều người sẽ chật chội. Chờ Quan Ái Liên ra khỏi bếp, Lục Thời Thâm mới bước vào, bưng chậu men đầy nước lên: “Em vào phòng tắm rửa mặt trước đi, anh đi chuẩn bị nước rửa chân cho em.”
Dương Niệm Niệm đi theo sau hắn vào phòng tắm. Kì thực nói là phòng tắm, nhưng bên trong chẳng có gì ngoài một gian phòng xi măng trống hoác, trên sàn đặt một cái ghế nhỏ và một cái chậu nhựa to.
Dương Niệm Niệm ngồi xổm xuống rửa mặt. Một lát sau, Lục Thời Thâm lại bưng nửa chậu nước rửa chân đến.
Cô ngồi trên ghế, xắn ống quần lên: “Anh lấy thêm một cái ghế nữa vào đây, chúng ta cùng nhau ngâm chân.”
Lục Thời Thâm nghe lời, quay vào nhà chính lấy một cái ghế nhỏ ra. Hắn cao, chân lại dài, ngồi trên cái ghế con con, đầu gối gần chạm ngực, trông vô cùng buồn cười.
Dương Niệm Niệm đặt chân lên trên chân hắn, mấy ngón chân cố ý khẽ cào cào lên mu bàn chân hắn. Miệng cô nhỏ nhẹ nói: “Ngày mai anh đi thị trấn mua thêm một cái chậu men nữa về, mùa đông nhà mình tắm rửa không tiện, cần có một cái chậu rửa riêng.”
Cô có thể chấp nhận mùa đông mấy ngày không tắm, nhưng không thể chấp nhận không được rửa.
Lục Thời Thâm hiểu thói quen của Dương Niệm Niệm, hắn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Cảm thấy nước đã gần nguội, hắn nắm lấy cổ chân cô, lấy chân cô ra và lau khô.
“Em lên ngủ trước đi, lát anh lên ngay.”
Dương Niệm Niệm ngồi im, không chịu đi: “Em chờ anh.”
Không đợi Lục Thời Thâm nói gì, cô lại nói tiếp: “Chị dâu nói có người giới thiệu đối tượng cho Hải Châu, anh nói mấy người này nghĩ gì không biết? Hải Châu còn nhỏ tuổi thế, đang ở tuổi ăn tuổi học, vậy mà mấy cô mấy dì đã xúm vào lo tìm nhà chồng cho nó rồi. Ngày trước Nhược Linh cũng là như thế này. May mà anh đã kết hôn, nếu không cái cổng nhà anh đã bị các mối lái giẫm bẹp vì đến dạm hỏi rồi.”