Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 583



Quan Ái Liên gật đầu: “Thằng bé đáng lẽ phải lên lớp hai rồi, nhưng vì học hành không tốt nên phải ở lại lớp.”

Việc lưu ban vào thời này là chuyện rất đỗi bình thường, bởi vậy có những đứa trẻ đáng lẽ phải học cấp ba lại vẫn đang lẹt đẹt ở cấp hai. Biết vậy nên Dương Niệm Niệm cũng chẳng tiện nói thêm lời nào.

Bữa sáng là cháo loãng, khoai lang đỏ hấp và trứng gà luộc. Những món ăn này tuy giản dị nhưng so với cả thôn thì đã là một mâm cỗ rất tươm tất rồi. Phần lớn các gia đình chỉ cho vỏn vẹn một nắm gạo vào nồi, thái thêm vài lát khoai lang, nấu một nồi cháo lỏng bẹt rồi uống qua loa cho xong bữa. Thậm chí, có nhà còn chỉ ăn đúng hai bữa một ngày.

Sau bữa sáng, Mã Tú Trúc bắt đầu phân chia công việc.

“Mẹ dẫn Kiều Kiều ra ngoài chơi một lát. Nhược Linh lên lầu trông thằng bé Bảo Bảo. Còn Niệm Niệm, con giúp chị dâu dọn dẹp bát đũa nhé.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bà ấy biết rõ cô con dâu út bây giờ rất có năng lực, không thể trêu chọc được. Nhưng vừa nhìn thấy cô, Mã Tú Trúc lại không thể nào kìm nén được cái tật cằn nhằn của một bà mẹ chồng. Nếu không được phát huy mấy lời chì chiết quen thuộc, bà ấy sẽ cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu.

Quan Ái Liên vừa dọn bát đũa vừa nói: “Có mấy cái bát đũa đó thôi mà mẹ, không cần em dâu phải làm đâu, một mình con là đủ rồi.” Tay chân cô ấy thoăn thoắt, chỉ loáng cái đã xếp chồng bát đũa rồi bưng vào bếp.

Lục Khánh Viễn thấy vậy liền nói: “Em dâu này, có mấy cái bát đó thôi mà, em cứ để chị dâu rửa cho. Em không cần bận tâm đâu. Nào, đi thôi, anh dẫn mọi người lên núi ngắm cảnh, đổi gió một chút.”

Dương Niệm Niệm cảm thấy bụng hơi khó chịu: “Mọi người chờ em một lát, em đi nhà xí đã.”

Cô vừa chạy vào nhà xí, Mã Tú Trúc liền ôm Kiều Kiều vào bếp, nói nhỏ với Quan Ái Liên, nhưng giọng điệu lại chua ngoa, rõ ràng là đang hướng về người mà hiện tại bà ta không dám trực tiếp nói ra: “Cả nhà này chỉ mỗi mình con là giỏi giang tháo vát, việc gì cũng giành làm. Mẹ đã sắp xếp người giúp rồi mà con cũng không biết dùng. Nếu không thì sao người ta cứ bảo Niệm Niệm là mệnh sướng hưởng phúc, còn con là mệnh vất vả lao lực?”

Quan Ái Liên không hề bị lời bà ta xúi giục, cô ấy bất mãn nói thẳng: “Mẹ, mẹ không thể nói vậy được. Ngày thường con và con gái con vẫn rửa bát đấy thôi, có thấy mẹ làm hộ đâu? Hơn nữa, em dâu và Nhược Linh đã lặn lội đường xa, khó khăn lắm mới về ăn Tết, rửa thêm mấy cái bát có mệt mỏi gì đâu. Vả lại, bình thường có họ hàng đến nhà, bát đũa nhiều hơn thế này gấp mấy lần, con cũng chẳng thấy mẹ nhờ mợ giúp đỡ rửa bát đâu. Em dâu đối xử với con còn tốt hơn cả chị em ruột. Con sẽ không làm chuyện hồ đồ như mẹ đâu.”

Mẹ chồng lúc này nói móc, chẳng phải là đang cố tình nhắm vào em dâu sao? Nếu cô ấy nghe lời bà ấy xúi giục thì còn có lương tâm à?

Bị cô con dâu cả phản bác không lời nào cãi lại, Mã Tú Trúc liền giận dỗi ra mặt, lầm bầm: “Thôi được, thế thì con cứ thích rửa bát đi. Sau này việc nhà giao hết cho con đấy nhé! Giờ thì đứa nào đứa nấy cũng hơn mẹ rồi, mẹ nói câu nào cũng sai bét. Hừ!”

Tuy giận, nhưng bà ta không dám nói to, chỉ sợ chồng và con trai nghe thấy lại bị mắng. Đang định ôm Kiều Kiều ra ngoài, thì ngoài cổng vọng vào tiếng cười ha hả của Ngưu Đồng Thảo.

“Ôi chao, nhà đông vui thế này à? Còn náo nhiệt hơn cả lúc ăn Tết nữa chứ.”

Mã Tú Trúc nghe tiếng, ôm đứa trẻ bước ra, thấy bà chị dâu thứ hai dẫn theo đứa con trai Mã Nhạc Kiệt đến. Hai mẹ con họ xách đầy quà cáp, vẻ mặt ai nấy đều hớn hở, tươi rói như hoa.

Từ ngày Lục Khánh Viễn nhận thầu việc xây nhà trên sườn núi và ao cá, gia đình nhà mợ liền chủ động đến làm lành. Quan hệ hai nhà cũng hòa hoãn hơn. Lúc này, thấy người nhà bên nội đến, Mã Tú Trúc vô cùng vui vẻ, ôm Kiều Kiều ra đón.

“Sao hai mẹ con lại đến sớm thế?”

Ngưu Đồng Thảo lén lút liếc nhìn Lục Thời Thâm, rồi cười nói: “Nghe nói các cháu đều về rồi, mợ đã lâu rồi chưa thấy Thời Thâm và Nhược Linh, nên mợ đến thăm nom.”

Mắt bà ta dừng lại trên Kiều Kiều: “Ôi chao, đây là Kiều Kiều con gái Nhược Linh à? Trông giống hệt Nhược Linh lúc nhỏ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì phép lịch sự, Lục Khánh Viễn và Lục Quốc Chí cũng chào hỏi Ngưu Đồng Thảo và tiện thể giới thiệu Lý Phong Ích cho bà ấy.

Ngưu Đồng Thảo khen ngợi Lý Phong Ích mà chẳng cần biết anh ấy là ai. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, bà ta nói với Mã Nhạc Kiệt: “Mau mang quà vào nhà chính đi!”

Mã Tú Trúc vừa nhìn thấy đống đồ, mắt sáng rực: “Người đến là được rồi, sao còn mang theo quà cáp thế này? Mua gì mà nặng thế?”

Mã Nhạc Kiệt tiếp lời: “Cô ơi, đây là rượu trắng cháu mua cho dượng. Còn đây là rượu thuốc gia truyền của thầy giáo ở trường bọn cháu. Uống cái này trị đau lưng, đau eo tốt lắm. Ở ngoài có tiền cũng chẳng mua được đâu.”

Quan Ái Liên nghe tiếng động, từ trong bếp đi ra. Thấy Ngưu Đồng Thảo lại mang quà đến, cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn. Bà mợ này mỗi lần đến đều là để "vay" tiền, làm gì có chuyện mang quà đến bao giờ? Lần này chắc chắn là có chuyện gì cần nhờ vả Lục Thời Thâm.

Lục Quốc Chí vốn định lên núi, nhưng giờ nhà có khách, đành phải ở lại tiếp đón.

Từ đầu đến cuối, Lục Thời Thâm không có ý định chào hỏi mợ và anh họ. Ngưu Đồng Thảo liền cười nói: “Thời Thâm này, cháu vẫn còn giận chuyện năm xưa sao? Chúng ta đều là người có m.á.u mủ ruột thịt, đánh gãy xương còn liền gân mà. Chuyện đã qua lâu rồi, cháu đừng để bụng nữa. Vả lại, lúc đó cháu chẳng cũng đã đánh cho Mã Hạo một trận ra trò đó thôi sao? Tay nó chữa mãi mới lành, giờ làm việc nặng không nổi nữa đâu.”

Sắc mặt Lục Thời Thâm chợt đanh lại: "Hôm nay các người đến đây là muốn tính sổ món nợ năm xưa với tôi sao?"

Ngưu Đồng Thảo vội vàng giải thích: "Sao lại thế được? Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì cho thêm bận lòng?"

Mã Nhạc Kiệt thấy mẹ nói không rõ ý, liền kéo bà ra sau, cất lời: "Thời Thâm, chuyện ngày đó Mã Hạo sai rồi. Sau lần đó về, anh đã dạy cho nó một bài học nhớ đời. Giờ nó cũng phải trả giá cho việc mình làm, nó không thể có con nối dõi, vợ cũng đã ly hôn mà đi lấy người khác rồi."

Chưa kịp để Lục Thời Thâm nói gì, Ngưu Đồng Thảo đã nhanh mắt nhìn thấy Dương Niệm Niệm đang bước tới. Mắt bà ta đảo một vòng, lập tức tươi cười chào hỏi: "Niệm Niệm, mấy năm không gặp mà cháu càng ngày càng xinh đẹp rạng rỡ. Ngoài trời lạnh, mau vào trong ngồi cho ấm cháu ơi."

Dương Niệm Niệm nhìn thấy hai mẹ con Ngưu Đồng Thảo, nét mặt liền lạnh như băng. Cô bước đến cạnh Lục Thời Thâm, chẳng thèm nể nang gì Ngưu Đồng Thảo.

Ngưu Đồng Thảo ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng: "Niệm Niệm, cháu vẫn còn giận chuyện năm xưa sao?"

Đối mặt với hạng người như vậy, Dương Niệm Niệm cũng chẳng cần giữ ý tứ: "Để chồng mợ có con với người khác, mợ có thấy vui vẻ không?"

Ngưu Đồng Thảo nghe vậy trong lòng khó chịu vô cùng, cứ như thể chồng mình vừa bị tố cáo làm chuyện bậy bạ bên ngoài. Nếu không phải có chuyện cần nhờ Dương Niệm Niệm, bà ta đã nổi trận lôi đình rồi.

Mã Nhạc Kiệt giả bộ tử tế, tiếp lời: "Em dâu, chuyện này đúng là lỗi của nhà anh. Lúc đó anh không hề hay biết. Nếu anh mà biết, chắc chắn sẽ không để họ làm ra chuyện đó đâu. Đến khi biết chuyện, anh đã phê bình họ rồi."

Dương Niệm Niệm liếc nhìn hắn ta, buông lời đầy móc mỉa: "Mợ không thương anh thật rồi. Chuyện tốt như vậy mà không nhường cho anh, người làm anh cả này. Chuyện này nếu đổi lại rơi trên người anh có phải tốt hơn không, ít nhất cũng là m.á.u mủ của chính gia đình mình. Dù sao thì cũng là người một nhà."

Mã Nhạc Kiệt: "..."

Thấy Dương Niệm Niệm nói chuyện một phân cũng không chịu nhượng bộ, đã thế nói câu nào câu đó đều thành công làm cứng họng hai mẹ con Ngưu Đồng Thảo, bà ta liền dùng khuỷu tay thúc vào Mã Tú Trúc, muốn Mã Tú Trúc đứng ra nói giúp một câu.

Ngưu Đồng Thảo lại không biết rằng Mã Tú Trúc sợ mọi người nhớ lại chuyện này bà ta cũng có liên quan, từ khi Dương Niệm Niệm xuất hiện đã hận không thể chui xuống đất mà trốn, làm gì còn dám hé răng đánh tiếng? Bà ta lùi lại đứng sau lưng Lục Quốc Chí, một câu cũng không dám nói gì.