Dương Niệm Niệm nghe thấy tiếng gọi của Quan Ái Liên, mắt cô liền sáng lên. Nhanh chóng kéo Lục Thời Thâm sang một bên rồi vội vã nói với anh cả và Lý Phong Ích.
“Anh cả, Phong Ích, mọi người mau lùi vào.”
Lục Khánh Viễn và Lý Phong Ích chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn tin tưởng nghe theo lời Dương Niệm Niệm. Khi họ lùi sang một bên, mọi người mới nhận ra Quan Ái Liên nãy giờ không có ở đó.
Đám đông nhường ra một lối đi nhỏ, và một mùi hôi thối đặc trưng của hố xí công cộng càng lúc càng sộc thẳng vào mũi. Vài người đứng gần đó lập tức thấy rõ, Quan Ái Liên đang xách một thùng nước phân đến.
Một người đàn bà đang hóng chuyện vội vàng kéo đứa cháu trai lùi lại, vừa bịt mũi vừa hỏi:
“Ái chà mẹ ơi, Ái Liên, con mang thùng phân lớn như vậy làm gì? Thối c.h.ế.t mất!”
Những người khác nhìn thấy thứ bên trong cũng đồng loạt lùi về phía sau, để lại một khoảng trống rộng rãi trước cửa nhà Ngưu Đồng Thảo.
Quan Ái Liên không để ý đến câu hỏi của người đàn bà kia, đi thẳng đến trước mặt Dương Niệm Niệm, nở nụ cười tươi tắn nói:
“Em dâu, chị vốn định đến nhà cậu cả để mượn thùng phân, ai ngờ vừa đến nơi thì gặp ngay hàng xóm nhà cậu ấy đang đánh phân. Chị liền xách luôn thùng của cô ấy sang đây, tiện thể lấy cả cái gáo múc phân nữa.”
Dương Niệm Niệm che miệng cười khúc khích: “Chị dâu, khoan đã, chúng ta cứ thong thả xem kịch vui đã.”
Vừa đến, Quan Ái Liên còn chưa biết chuyện gì, cô chỉ thấy mẹ chồng và mợ út đang cãi vã như trời long đất lở, khí thế hừng hực.
Cả Mã Tú Trúc và Ngưu Đồng Thảo đều ngửi thấy mùi thối, nhưng cuộc tranh cãi của họ đang kịch liệt, đến mức không còn tâm trí mà quan tâm đến việc gì khác. Họ chỉ nghĩ có ai đó đang gánh phân đi ngang qua.
Nếu là bình thường, ai dám gánh phân đi ngang qua cửa nhà, Ngưu Đồng Thảo sẽ túm ngay lại mà chửi cho một trận. Nhưng giờ thì bà ta không thể làm gì được. Hai người cãi nhau kịch liệt, thời tiết lại lạnh, giọng nói khản đi, lại ngửi thấy mùi hôi thối, vừa cãi vừa buồn nôn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mã Tú Trúc ăn trưa khá nhiều, lúc này bụng cồn cào suýt nôn ra. Thấy vậy, Ngưu Đồng Thảo được đà lấn tới, rướn giọng mắng to, còn lôi cả những chuyện cũ mèm, xấu xa của Mã Tú Trúc ra bóc mẽ.
“Cái đồ mặt dày nhà bà, bây giờ giả vờ thương con trai à? Hồi trẻ bà đối xử với con út của bà thế nào, bà không nhớ à? Bà chê nó ngốc, còn định vứt nó xuống sông cho c.h.ế.t đuối. Nếu không phải bố tôi ra bờ sông bế nó về, thằng Thời Thâm đã c.h.ế.t từ năm một tuổi rồi. Chuyện này ngay cả thằng Lục Quốc Chí cũng không biết đúng không?”
Nghe lời này, Dương Niệm Niệm và những người xung quanh đều quay sang nhìn Lục Thời Thâm. Trong mắt họ đầy vẻ đau lòng. Dù Ngưu Đồng Thảo nói lúc nóng giận, nhưng mọi người đều hiểu, chuyện này tám chín phần mười là sự thật.
Đặc biệt là Lục Khánh Viễn, hắn từ nhỏ đã nhìn thấy cách cha mẹ đối xử với em trai. Lúc này, ngoài đau lòng ra, hắn không biết phải an ủi em trai mình thế nào.
Quan Ái Liên thì sững sờ, cô cứ nghĩ mẹ chồng chỉ ác khẩu, không thương em chồng, chứ không ngờ lại nhẫn tâm đến mức muốn lấy mạng đứa bé. Hổ dữ không ăn thịt con, đây có còn là việc mà con người làm nữa không?
Trên mặt Lý Phong Ích cũng lộ vẻ sững sờ không kém Quan Ái Liên, hắn thật sự không thể tin được trên đời lại có một người mẹ độc ác như thế.
Dương Niệm Niệm lặng lẽ nắm lấy tay Lục Thời Thâm. Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn dù được nuôi dưỡng ở Lục gia bao năm, nhưng vẫn không có tình cảm thân thiết với người nhà. Hắn chắc chắn đã nhớ chuyện năm đó, cái giây phút bị vứt bỏ, tâm can phải tan nát, đau đớn đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái bà Mã Tú Trúc này, quả thật chẳng đáng làm mẹ. Về sau, dù có đối đầu với bà ta, lòng cô cũng chẳng còn vướng bận chút gánh nặng nào.
Mã Tú Trúc nghe Ngưu Đồng Thảo kể lể, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ. Cái bà Ngưu Đồng Thảo này có thù oán gì với mình mà dám khui lại chuyện cũ? Không đúng, Ngưu Đồng Thảo làm sao biết được chuyện này, chỉ có bố mẹ bà ta mới hay. Chắc chắn là bố mẹ đã kể ra. Bà ta tức đến nghẹn lời, dù đã khuất núi rồi mà vẫn muốn hại bà ta thêm một bận. Nhưng may thay, người đã mất thì làm gì còn bằng chứng. Chỉ cần bà ta một mực cắn răng không thừa nhận, ai cũng chẳng thể làm gì được. Thế là bà ta nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt Ngưu Đồng Thảo mà tuôn ra một tràng chửi rủa:
“Cái đồ ăn nói lung tung, tao xé nát mồm mày ra bây giờ! Chỉ có chó má mới làm cái chuyện thất đức đó! Thằng Thời Thâm là con tao, tao đâu phải quỷ dữ, lẽ nào tao lại làm cái chuyện táng tận lương tâm đó sao?”
Cãi lại xong, bà ta không quên vạch trần chuyện của Ngưu Đồng Thảo: “Còn mày nữa! Hồi con gái, mày với cái thằng Vương mặt rỗ đầu thôn đã lén lút với nhau, cả cái xóm này ai mà chẳng rõ rành rành chuyện đó?”
“Cái thằng Mã Hạo có phải là con cháu nhà họ Mã hay không còn chưa biết chừng. Cũng như cái thằng anh trai tao ấy, nhát cáy cả đời, làm rùa rụt cổ bao năm trời, đến một câu cũng chẳng dám ho he. Nếu nó có chút cốt khí, thì cái đồ giày rách nát như mày đã bị tống cổ về nhà ngoại từ lâu rồi, làm gì còn dám đứng đây mà léo nhéo nữa.”
Dương Niệm Niệm trợn tròn mắt.
Trời đất ơi! Cô vừa nghe được chuyện gì thế này?
Cái người đàn ông nhát gan kia vậy mà còn...
Quả nhiên là càng nghe càng ra đủ trò.
Ngưu Đồng Thảo cũng bị chửi cho điên đầu, không cam lòng liền phản công: “Bà đừng có vu khống, bà nói tôi với cái thằng Vương mặt rỗ có tư tình thì bà lôi người ra đối chất xem nào!” Dù sao cái thằng Vương mặt rỗ cũng đã c.h.ế.t từ hai năm trước, người c.h.ế.t thì làm gì còn bằng chứng. Bà ta chẳng sợ hãi gì.
Nghĩ thế, bà ta tiếp tục khui chuyện xấu của Mã Tú Trúc: “Cái loại thối tha như bà còn mặt mũi nói tôi à? Hồi chưa lấy chồng bà đã chẳng đứng đắn gì rồi, còn chưa cưới cái thằng Lục Quốc Chí đã vội vàng có thai. Cuối cùng, bố mẹ bà hết đường xoay sở, chỉ đành vội vàng gả bà vào nhà họ Lục. Chuyện này không phải tôi bịa đặt đâu nhé, chỉ cần tính ngày cưới của bà với ngày thằng Khánh Viễn chào đời là biết ngay. Mấy cụ già trong cái thôn này ai mà chẳng biết?”
Lục Khánh Viễn lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện động trời này. Trên mặt hắn ngoài xấu hổ ra còn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Ngày thường mẹ hắn luôn đi nói xấu, chê bai con dâu nhà nào đó chửa trước, không ngờ chính mẹ mình cũng từng như vậy. Càng không ngờ, bố hắn là người đứng đắn như thế mà cũng làm chuyện đó trước khi cưới.
Hắn lập tức có một cái nhìn hoàn toàn khác về bố mẹ mình.
Mã Tú Trúc không ngờ con trai lớn đến từng này rồi mà Ngưu Đồng Thảo vẫn còn mang chuyện cũ rích này ra kể. Bà ta giận đến tím mặt, muốn xông lên xé xác Ngưu Đồng Thảo. Vừa chạm vào người Ngưu Đồng Thảo đã bị bà ta dùng cây cán bột đẩy ra.
“Mã Tú Trúc, bà đừng có động tay động chân ở đây! Tôi nói cho bà biết, mấy anh em trai bên nhà ngoại của tôi không dễ chọc đâu. Ai chẳng biết tôi có ba anh trai, hai em trai. Không phải tôi dọa bà đâu, trong cái làng này, chưa có ai mà tôi, Ngưu Đồng Thảo này, phải sợ cả!”
Miệng nói thế, nhưng trong lòng bà ta cũng hoảng loạn không thôi. Con trai và con rể của Mã Tú Trúc đều đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm, bà ta không dám ra tay thật. Nghĩ thế, bà ta quay đầu lại nhìn chồng: “Anh nhát gan cả đời rồi, bây giờ người ta bắt nạt đến tận cửa nhà mình, anh vẫn định làm rùa rụt cổ mãi sao?”
Mã Nhạc Kiệt làm ra vẻ chính nhân quân tử nói: “Mẹ, mẹ đừng làm khó bố, đây là mâu thuẫn giữa phụ nữ, đàn ông không nên nhúng tay vào.”
Thật ra, hắn chỉ muốn phủi sạch trách nhiệm, tiện thể nhắc nhở Lục Thời Thâm mấy người đừng có mà xen vào. Nếu thật sự đánh nhau, hắn biết mình không thể đánh lại Lục Thời Thâm.
Ngưu Đồng Thảo tức đến lộn ruột. Chồng đã nhát gan thì chớ, đến con trai vào lúc mấu chốt cũng quay lưng phản bội mình. Sao số bà ta lại khổ như vậy, lại phải sống chung với những người này chứ. Đang mải nghĩ, bà ta thấy Mã Tú Trúc lại muốn xông vào người mình, gào thét đòi xé rách mồm bà ta. Ngưu Đồng Thảo hoảng hốt, vội vàng dùng cây cán bột chắn ngang người, không cho Mã Tú Trúc đến gần. Hai người giằng co, giành giật cây cán bột.
Mã Tú Trúc ở thế yếu, trong lòng sốt ruột liền đảo mắt tìm kiếm một món vũ khí tiện tay. Sau đó, bà ta thoáng thấy thùng phân mà Quan Ái Liên mang đến. Bà ta buông tay, quay đầu chạy như bay về phía thùng phân. Ngưu Đồng Thảo đang ra sức kéo, không ngờ Mã Tú Trúc lại đột nhiên buông tay, mất thăng bằng ngã lăn ra đất.