Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm nán lại An Thành năm sáu ngày trời, cho đến khi mọi việc về việc sửa đường sá đã được thu xếp đâu ra đấy mới bắt chuyến tàu quay về Kinh Thành. Vì không còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, nên việc sửa đường sẽ phải dời lại sau rằm tháng Giêng.
Việc họ bỏ tiền túi ra sửa đường đã nhanh chóng được đồn thổi đến tận Kinh Thành chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Ngọn nguồn là do Dương Trụ Thiên đánh mất chứng minh thư, hắn gọi điện về thôn hỏi han cách làm lại giấy tờ. Chưa kịp nói dăm ba câu đã nghe trưởng thôn líu lo kể chuyện Dương Niệm Niệm chi tiền sửa đường. Lời lẽ của ông ta hàm ý muốn Dương Trụ Thiên và Dương Tuệ Oánh cũng nên góp chút đỉnh tiền của vào việc sửa đường trong thôn. Có như vậy, với tư cách là trưởng thôn, ông ta cũng có thể lấy đó mà nở mày nở mặt khoe khoang với bàn dân thiên hạ.
Dương Trụ Thiên tức lộn ruột, mắng cho trưởng thôn một trận tơi bời. Em gái hắn lăn lộn vất vả kiếm đồng tiền mồ hôi nước mắt, cớ sao lại phải vung tiền sửa đường cho cả cái thôn này? Sau này, anh em họ cũng đâu có ý định quay về thôn mà định cư, con đường đó xài được mấy năm chứ? Sửa đường là công việc của nhà nước, có can hệ gì đến họ đâu?
Dập điện thoại cái rụp, hắn giận tím mặt đi thẳng đến cửa hàng tìm Dương Tuệ Oánh mà trút bầu tâm sự.
"Tuệ Oánh này, vừa nãy anh gọi điện về thôn, em đoán xem trưởng thôn nói gì? Lão ta bảo Dương Niệm Niệm đã quyên góp một khoản tiền lớn, đầu xuân năm sau sẽ khởi công sửa đường. Sửa toàn bộ con đường từ trong thành đến thôn Cá Lớn thành đường xi măng hẳn hoi. Con bé đó có phải bị đồng tiền làm cho mụ mị đầu óc rồi không? Có tiền không biết tự vun vén cho bản thân mà lại đem đi sửa đường trong thôn."
Hắn càng nói càng bức xúc, chống nạnh, mắng sa sả trưởng thôn: "Cái lão già tham lam Lý Cẩu Tử đó, còn dám đòi chúng ta bỏ tiền túi ra sửa đường trong thôn nữa chứ. Lão ta quả thực nằm mơ giữa ban ngày, xem chúng ta như những kẻ khờ dại. Anh nói này, chúng ta mau mau chuyển hộ khẩu về Kinh Thành đi, khỏi phải giao du với những hạng người như vậy."
Sống ở Kinh Thành mấy năm qua, Dương Trụ Thiên đã nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa người chốn Kinh Thành và người xứ An Thành. Giờ hắn không còn muốn mang thân phận người An Thành nữa, chỉ khao khát được chuyển hộ khẩu về Kinh Thành cho bằng được.
Dương Tuệ Oánh khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Xem ra mấy năm nay Dương Niệm Niệm làm ăn phát đạt hơn chúng ta tưởng nhiều. Việc cô ta bỏ tiền sửa đường có phải là để Lục Thời Thâm được đề bạt lên chức vụ cao hơn không?"
Dương Trụ Thiên cười khẩy một tiếng: "Làm gì mà dễ ăn đến vậy? Lục Thời Thâm đâu phải ba đầu sáu tay mà muốn gì được nấy? Trưởng thôn nói là Lục Khánh Viễn đã thầu khoán cả vườn cây ăn quả trên đồi và ao cá của thôn, Dương Niệm Niệm sửa đường cũng chỉ là để thuận tiện cho việc chuyên chở hàng hóa thôi."
Dương Tuệ Oánh bĩu môi châm chọc: "Em còn tưởng cô ta có tài cán ghê gớm đến mức nào ở Lục gia, hóa ra cũng chỉ là phải luồn cúi nịnh bợ người nhà họ Lục mà thôi."
Lục Khánh Viễn chỉ là một lão nông dân chân lấm tay bùn, tiền bạc đâu mà thầu khoán cả cái đỉnh núi và ao cá lớn đến vậy? Chắc chắn trăm phần trăm là Dương Niệm Niệm đã lén lút bỏ tiền ra rồi.
Dương Trụ Thiên cảm thấy cứ mãi ngồi yên thế này chẳng phải kế sách hay, bèn lo lắng nói: "Cái gã Ngô Thanh Chí kia sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Nếu không sớm ra tay với Dương Niệm Niệm, đợi đến khi phe họ lớn mạnh rồi, muốn đánh đổ cô ta sẽ chẳng dễ dàng gì đâu."
Dương Tuệ Oánh đương nhiên cũng đã nghĩ ngợi đến chuyện này. Nhưng sau khi nếm trải thất bại ê chề nhiều phen dưới tay Dương Niệm Niệm, cô ta cũng ngộ ra đạo lý 'dục tốc bất đạt'.
"Sắp đến Tết nhất rồi, xưởng cũng sắp nghỉ phép, muốn gây chuyện vào lúc này cũng chẳng dễ dàng gì. Cứ để sang năm rồi tính. Chuyện này không thể nôn nóng, phải đợi thời cơ chín muồi."
Dương Trụ Thiên có phần sốt ruột: "Anh thấy cái thằng Ngô Thanh Chí này chỉ là một tên hèn nhát, căn bản không dám ra tay với Dương Niệm Niệm. Anh thấy hắn không phải hạng người tử tế gì, Tuệ Oánh này, nếu quả thật không được thì em nên tìm một kẻ khác. Ngô Thanh Chí đã có gia đình rồi, em cứ theo hắn cũng chẳng đi đến đâu, chi bằng nhân lúc còn son trẻ, tìm một người đàn ông có tài cán thực sự."
Nếu là dạo trước, Dương Trụ Thiên chắc chắn sẽ mong ngóng Dương Tuệ Oánh bám riết lấy Ngô Thanh Chí. Giờ thì hắn đã trải qua quá nhiều biến cố, không còn đoái hoài gì đến Ngô Thanh Chí nữa rồi.
Dương Tuệ Oánh lại vô cùng tỉnh táo, rành rọt đáp lời: "Hiện tại, những kẻ có tài cán, có địa vị cao, thử hỏi ai mà chưa có vợ con đề huề? Bọn họ chỉ kết hôn với những người phụ nữ có lợi cho đường công danh sự nghiệp của mình mà thôi. Một người như em, đã không thể sinh nở, lại còn mang quá khứ đen tối, thì ai sẽ rước về làm vợ chứ? Cùng lắm cũng chỉ giống như Ngô Thanh Chí, nuôi ngoài làm thiếp để mua vui thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tìm một tấm chồng tử tế để kết hôn thì không cần phải nghĩ ngợi làm gì, nhưng tìm một kẻ có tài cán hơn Ngô Thanh Chí thì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Sau này nếu Ngô Thanh Chí muốn rũ bỏ em, chính hắn sẽ đẩy em vào vòng tay kẻ khác. Chuyện này chẳng thể vội vàng được, nếu bây giờ trở mặt với Ngô Thanh Chí, chọc tức hắn ta, sẽ chẳng có lợi lộc gì cho anh em ta cả."
Dương Tuệ Oánh hiện tại sống hết sức thực tế. Cô ta chỉ cần có tiền của là được rồi, cần gì một cuộc hôn nhân ràng buộc? Nếu có thể tìm lại con trai thì quá tốt, bằng không tìm được, sau này sẽ xin con của anh cả về nuôi dưỡng, coi như cốt nhục ruột thịt của mình.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cảm xúc nóng nảy của Dương Trụ Thiên được Dương Tuệ Oánh trấn tĩnh lại: "Em đã có tính toán của riêng mình là được rồi, nếu có thể vớt vát được chút gì từ Ngô Thanh Chí thì cứ vớt cho bằng hết, không thể để hắn ta lợi dụng anh em ta một cách trắng trợn như vậy."
Dương Tuệ Oánh chẳng còn bụng dạ đâu mà nói thêm: "Anh cứ đi ăn cơm trước đi. Ăn xong thì quay lại giúp em coi sóc cửa tiệm một chốc, chiều nay em muốn đi thăm Phương Hằng Phi."
Dương Trụ Thiên nhíu chặt đôi lông mày: "Em đi thăm gã đó làm gì?"
Dương Tuệ Oánh nghĩ đến đứa con bé bỏng mà lòng đau như cắt: "Mấy năm ròng rã chẳng có nổi tin tức gì của con bé, ngoài việc dò hỏi từ miệng gã ấy, em còn biết làm cách nào khác đây?"
Dương Trụ Thiên nghẹn họng. Hắn biết rõ chuyện con cái vẫn luôn là nỗi day dứt khôn nguôi của em gái mình, nhưng hắn cũng đành bó tay. Hắn nghiến răng ken két, nói: "Thằng Phương Hằng Phi đó, tốt nhất cứ ở trong tù mục xương cả đời đi, đừng hòng bước chân ra ngoài. Bằng không, anh đây nhất định sẽ đánh cho gã rụng hết răng, không còn một chiếc!"
Dương Tuệ Oánh tỏ vẻ ghét bỏ: "Anh à, anh cũng già đầu rồi, chừng nào mới chịu bỏ cái tính nóng nảy bốc đồng đó đi hả? Đừng có suốt ngày giao du lêu lổng với mấy cô nàng không ra gì nữa. Mau mau tìm một người phụ nữ đoan trang mà lấy về làm vợ, sinh hạ mấy đứa con cho có nếp có tẻ đi chứ!"
Dương Trụ Thiên liếc mắt, dò hỏi: "Anh thấy cô bé Tiểu Cần cũng được đó, em nghĩ sao?" Tiểu Cần là cô nhân viên bán hàng của tiệm, hôm nay vì nhà có việc nên xin nghỉ, thế nên Dương Tuệ Oánh mới phải ra coi tiệm. Tiểu Cần là con gái nhà lành ở địa phương, nếu anh cả thật sự cưới được cô bé cũng chẳng tồi. Có điều, cô bé mới mười tám tuổi, chưa chắc đã để ý đến anh mình đâu.
Nghĩ tới đó, đôi mắt cô ta chợt lóe lên một tia tính toán lạnh lẽo: "Nếu anh đã thật lòng thích, cứ mạnh dạn theo đuổi đi. Khi cần thiết, có thể dùng chút 'mẹo vặt'."
Dương Trụ Thiên mừng như bắt được vàng, cười toe toét: "Tuệ Oánh, em cứ yên tâm đi, anh đảm bảo sang năm anh sẽ bồng đứa cháu trai bụ bẫm về cho em bế. Con bé Tiểu Cần m.ô.n.g to thế kia, chắc chắn sẽ sinh được con trai thôi!"
Dương Tuệ Oánh vừa định mở lời, thì thấy Ngô Thanh Hà dắt theo một cô gái bước vào cửa tiệm. Cô ta đành nuốt ngược những lời định nói, thay vào đó chỉ buông một câu: "Thôi anh cứ đi ăn cơm trước đi!"
Dương Trụ Thiên chưa từng giáp mặt Ngô Thanh Hà bao giờ, cứ ngỡ là khách hàng vãng lai bình thường nên cũng chẳng để tâm, nhấc bước chân rảo nhanh ra khỏi cửa tiệm.
Ngô Thanh Hà thấy Dương Trụ Thiên đi khuất, lập tức nheo mắt khinh bỉ, hằn học chất vấn Dương Tuệ Oánh: "Giỏi nhỉ! Chị còn dám ở ngoài cặp kè trai trẻ, chẳng biết giữ tiết hạnh phụ nữ gì cả! Cứ chờ đó mà xem, tôi về sẽ mách lẻo với anh trai tôi cho chị biết mặt!"
Dương Tuệ Oánh gắng gượng cười giải thích: "Thanh Hà này, em hiểu lầm rồi, người đàn ông vừa nãy là anh ruột của chị mà. Ngô Thanh Chí cũng từng gặp mặt anh ấy mấy bận rồi đấy thôi."
Ngô Thanh Hà vốn dĩ chẳng màng tới việc Dương Trụ Thiên là ai. Dù sao Dương Tuệ Oánh cũng có phải chị dâu mình đâu, cô ta liền bĩu môi khinh khỉnh nói: "Hèn chi mà trông quê kệch thế, hóa ra là anh trai ruột của chị à."
Cam Mỹ Lệ thấy những lời Ngô Thanh Hà nói có vẻ khó lọt tai, cô liền kéo tay Ngô Thanh Hà, khe khẽ hỏi: "Thanh Hà ơi, cô ấy là ai mà trông lại thế kia?"
Ngô Thanh Hà liếc xéo Dương Tuệ Oánh một cái, thản nhiên đáp: "Là mụ đàn bà không danh phận mà anh tôi bao nuôi ở bên ngoài đó. Cậu đừng bận tâm tới bà ta làm gì. Quần áo ở đây cậu cứ thoải mái lựa chọn, thích bộ nào thì cứ lấy, không cần trả tiền đâu."