Ngày hôm sau.
Sau bữa cơm trưa, Dương Niệm Niệm đưa Lục Thời Thâm quay lại đơn vị.
Cả hai đều không thích phô trương. Dương Niệm Niệm chỉ chở Lục Thời Thâm đến con đường lớn gần đơn vị, dặn anh đứng đợi xe quân đội đi ngang qua rồi cô quay đầu xe đi thẳng đến nhà Nghiêm Minh Hạo.
Nhà Nghiêm Minh Hạo ở vùng ngoại thành, điều kiện kinh tế vẫn còn khó khăn. Một chiếc ô tô con bất ngờ chạy vào thôn khiến ai nấy cũng đều tò mò. Bà con hàng xóm đều túa ra xem, khiến Dương Niệm Niệm cũng thấy đôi chút ngượng ngùng.
Nghiêm Minh Hạo từ trong nhà vội vã chạy ra lên xe, ngượng nghịu nói: “Xin lỗi cậu nha, vùng này của bọn tớ ngày thường hiếm khi có ô tô qua lại, nên bà con trong thôn tò mò thôi.”
Dương Niệm Niệm không để tâm: “Không sao đâu. Chúng ta đi xem khu đất sắp được quy hoạch đi. Tớ định sang năm sẽ mua lại mảnh đó để xây nhà.”
Nghiêm Minh Hạo ngạc nhiên thốt lên: “Cậu còn chưa mua được đất sao?”
Hôm qua Dương Niệm Niệm gọi điện, chỉ nói muốn có thêm một bản vẽ nữa và muốn đưa cậu đi xem đất để xây nhà, Nghiêm Minh Hạo cứ ngỡ cô đã mua được rồi, sắp sửa khởi công đến nơi.
Dương Niệm Niệm khẽ cười: “Tớ cũng muốn mua lắm chứ, nhưng chưa đến thời điểm đấu giá. Phải sang tháng ba năm sau mới mua được, khi ấy cậu cũng đã xuất ngoại rồi, nên tớ muốn nhờ cậu thiết kế bản vẽ phác thảo trước.”
Nghiêm Minh Hạo không muốn dội một gáo nước lạnh vào cô nhưng vẫn không kìm lòng được mà nêu ra những vấn đề thực tế: “Nếu sang năm miếng đất này bị người khác mua mất thì sao đây?” Đất chưa chính thức thuộc về mình thì có thể có rất nhiều biến động.
Dương Niệm Niệm tỏ vẻ kiên quyết: “Không sao cả. Dù không mua được ở đây, tớ cũng sẽ tìm mua ở chỗ khác. Dù sao thì bản vẽ thiết kế này cũng sẽ không lãng phí.”
Nghe cô nói vậy, Nghiêm Minh Hạo mới cảm thấy yên lòng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm nhanh chóng lái xe đến khu đất dự định. Cô dừng xe ở ven đường, cùng Nghiêm Minh Hạo bước xuống. Nghiêm Minh Hạo lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn trong chiếc cặp da cũ kỹ ra, bắt đầu phác thảo địa hình. Dương Niệm Niệm cũng lặng lẽ quan sát xung quanh, không hề quấy rầy cậu ấy.
Sau khi phác thảo xong, Nghiêm Minh Hạo với vẻ mặt đầy tán thưởng nói: “Niệm Niệm này, nếu có thể mua được miếng đất này, xây biệt thự quả thực là một lựa chọn tuyệt vời. Chỗ này vừa gần trung tâm thành phố, xung quanh cũng toàn những biệt thự sang trọng, an ninh đảm bảo, mọi mặt đều rất phù hợp để an cư lâu dài. Hơn nữa, trên đường đến đây, tớ thấy có tấm bảng quảng cáo sửa đường, chắc là con đường ở đây không lâu nữa sẽ được nâng cấp mở rộng.”
Thấy Nghiêm Minh Hạo cũng rất ưng ý khu đất này, Dương Niệm Niệm mỉm cười: “Tớ và ông xã cũng đã cân nhắc kỹ đến điểm đó, nên mới quyết định muốn xây nhà ở đây.”
Nghiêm Minh Hạo đáp: “Căn biệt thự này diện tích không hề nhỏ, lại còn phải tính toán thiết kế cả tầng hầm bên dưới, công việc thực sự khá phức tạp. Chắc phải đến đầu năm sau tớ mới hoàn tất bản vẽ được. Nhưng cậu cứ an tâm, tớ nhất định sẽ xong xuôi mọi thứ trước khi tớ lên đường ra nước ngoài.”
Dương Niệm Niệm cũng không tỏ vẻ vội vã: “Được rồi. Vậy giờ tớ đưa cậu về nhé?”
Nghiêm Minh Hạo bỗng nhiên cười ngại ngùng, tay gãi đầu rồi nói: “Không cần đâu. Lát nữa tớ tự đi xe buýt về là được. Bây giờ tớ muốn ghé qua trường học một chút, Kế Bình năm tới tốt nghiệp, nhờ tớ hướng dẫn bài luận văn.”
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt. Hai con người này thân thiết với nhau từ lúc nào mà cô không hay biết vậy?
Cô thấy trong lòng có chút lạ lùng nhưng cũng không bộc lộ ra bên ngoài: “Cũng tiện cả đôi đường, tớ cũng vừa khéo đi về, chi bằng tớ đưa cậu đến gần cổng trường nhé?”
“Được thôi.” Nghiêm Minh Hạo gật đầu đồng ý.
Hai người vừa định bước lên xe, phía sau bỗng vang lên một giọng nói chua chát. “Dương Niệm Niệm, sao cô lại có mặt ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm đang mở cửa xe, tay khựng lại giữa chừng. Cô quay đầu lại, trông thấy Dương Tuệ Oánh cùng một người đàn ông đang đẩy chiếc xe đạp tiến đến.
A, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Đúng là đi đâu cũng gặp.
Cô vờ như không nghe, không thấy gì. Mở cửa xe, cô ung dung ngồi vào ghế lái, nổ máy rồi nghênh ngang phóng đi, bỏ lại sau lưng làn bụi mù mịt.
Dương Tuệ Oánh thấy Dương Niệm Niệm đã lên xe chuẩn bị rời đi, cô ta vội vã chạy đến nhưng kết quả chỉ hít đầy một bụng khói xe, tức đến độ giậm chân bình bịch. Cô ta cứ nghĩ số tiền mình tích cóp đã đủ để đối đầu với Dương Niệm Niệm, nào ngờ giờ đây Dương Niệm Niệm đã có thể lái chiếc ô tô riêng rồi. Bảo sao cô ta còn hào phóng quyên góp tiền sửa đường, xem ra mấy năm nay cô ta kiếm được bộn tiền không ít.
Ngô Thanh Chí đẩy xe đạp đến bên cạnh, hỏi: “Người phụ nữ vừa rồi chính là Dương Niệm Niệm sao?”
Dương Tuệ Oánh nghiến răng nghiến lợi: “Ngoài cô ta ra, còn ai dám kiêu ngạo đến thế nữa chứ?”
Khóe miệng Ngô Thanh Chí khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt: “Thảo nào Dư Thuận lại bị cô ta mê hoặc. Nhan sắc đúng là không tồi chút nào.”
Dù vừa rồi đứng cách mấy mét, nhưng khoảnh khắc Dương Niệm Niệm quay đầu lại, hắn vẫn nhìn rõ mồn một gương mặt cô. Cô quả thực là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy, vóc dáng cũng rất chuẩn mực.
Dương Tuệ Oánh đầy nghi hoặc nhìn thẳng vào hắn: “Anh sẽ không phải cũng bị cô ta quyến rũ đó chứ?”
Ngô Thanh Chí cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường: “Em coi thường anh quá rồi. Phụ nữ đẹp anh thấy cũng đã không ít, chưa đến mức chỉ cần thấy một người đẹp là đi không nổi. Hai đứa em gái của anh đều phải chịu thiệt thòi vì cô ta, mối hận này, sớm muộn gì anh cũng phải đòi lại cho bằng được.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô ta đến đây có mục đích gì?”
Dương Tuệ Oánh nghiêng đầu nhìn bãi đất trống hoang vắng trước mặt, cắn răng nói: “Dương Niệm Niệm nhất định cũng đã để mắt đến mảnh đất này rồi.”
Ngô Thanh Chí chìm vào suy tư: “Cô ta mua mảnh đất này để làm gì?”
Dương Tuệ Oánh siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm sắt đá: “Mặc kệ cô ta mua chỗ này để làm gì, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cô ta mua được.” Từ nay về sau, chỉ cần là thứ Dương Niệm Niệm để ý, cô ta đều sẽ ra sức đoạt lấy.
Ngô Thanh Chí dựng chiếc xe đạp ở ven đường, chống nạnh cười lạnh: “Đương nhiên không thể để cô ta mua được rồi. Đây là mảnh đất mà anh đã nhắm đến từ lâu, sao có thể để cô ta giành được?”
Dương Tuệ Oánh vẫn có chút lo lắng trong lòng. Cô ta cứ có cảm giác chỉ cần Dương Niệm Niệm đã nhắm đến miếng đất này, họ sẽ chẳng thể nào giành lại được.
“Anh có chắc chắn không đó?”
Ngô Thanh Chí thì không hề tỏ ra lo lắng chút nào, hắn đầy tự tin nói: “Yên tâm, miếng đất này ai cũng không thể tranh giành được với anh đâu. Em cứ mạnh dạn ra giá đi, tiền anh đã chuẩn bị đủ để mua lại toàn bộ khu này rồi.”
Vì thân phận của hắn không tiện đứng ra trực tiếp giao dịch, nên hắn mới để Dương Tuệ Oánh ra mặt đấu giá. Không ít người đã từng gặp Dương Tuệ Oánh, ít nhiều đều biết mối quan hệ mật thiết giữa hai người họ. Ai không muốn đối đầu trực tiếp với hắn đều sẽ không tranh giành đất đai với Dương Tuệ Oánh. Vì thế, hắn tin chắc rằng mình sẽ có được miếng đất này dễ như trở bàn tay.
Dương Tuệ Oánh thầm mắng hắn là một con cáo già xảo quyệt. Ngày thường Ngô Thanh Chí ở trước mặt cô ta thì tằn tiện, keo kiệt đến từng đồng, luôn tỏ ra thanh liêm, vậy mà khi muốn mua đất thì đột nhiên lại có thể lấy ra một khoản tiền lớn đến vậy.
Vì Ngô Thanh Chí luôn giấu giếm thân phận và tài sản, cô ta thậm chí còn không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền trong tay. Cô ta cố tình dùng lời nói để kích hắn: “Nếu Dương Niệm Niệm cũng tham gia đấu giá và thực sự muốn miếng đất này, anh chắc chắn sẽ không giành lại được đâu. Cô ta giờ đi ô tô, trong tay chắc chắn có không ít tiền tích lũy.”
Ngô Thanh Chí hừ một tiếng: “Cô ta tham gia thì càng hay chứ sao. Anh vừa hay nhân cơ hội này xem ai là kẻ đứng sau lưng chống lưng cho cô ta. Anh không tin, một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn mới tốt nghiệp lại có bản lĩnh lớn đến nhường vậy.”
Lần trước hắn đã tìm hiểu sơ qua về thân phận và bối cảnh của Dương Niệm Niệm. Hắn chỉ nghe được rằng cô ta là người ở An Thành, từng học ở Đại học Kinh, và là một quân tẩu. Vì thông tin của quân nhân được bảo mật nghiêm ngặt, hắn không thể tìm hiểu được nhiều hơn. Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn chưa dám ra tay với xưởng của Dương Niệm Niệm. Hắn muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện về cô ta, để tránh bị vấp ngã ê chề như Dư Thuận.