Đoàn người cùng nhau kéo vào căn phòng của Dương Niệm Niệm. Căn phòng vốn đã chật hẹp, giờ lại có thêm đông người như vậy, không gian càng trở nên bí bách hơn bao giờ hết. Các quân tẩu đã có mặt trong phòng, thấy Lâm Mãn Chi đến, liền chủ động lùi sang một bên nhường lại chỗ trống.
Vừa nãy còn lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt khi nhắc đến Dương Niệm Niệm, giờ Lâm Mãn Chi lại thay đổi thái độ hẳn hoi. Chị ta tươi cười rạng rỡ, ít nhất cũng nói ra được vài câu xã giao lấy lòng người. Thấy thái độ của đối phương có vẻ thiện chí, Dương Niệm Niệm cũng chẳng chấp nhặt làm gì, cô đáp lại bằng vài lời khách sáo đúng mực.
Mọi người chuyện trò rôm rả được một lúc, Lâm Mãn Chi liền khéo léo lái câu chuyện sang vấn đề con cái một cách tự nhiên.
“Cô với Lục sư trưởng kết hôn cũng được một thời gian rồi nhỉ? Giờ lại vừa tốt nghiệp đại học xong, không tính sinh cho mình một đứa con sao?”
Vừa nghe câu này, các quân tẩu khác cũng nhao nhao hùa theo phụ họa.
“Đúng đấy, hai vợ chồng cô còn chưa tính chuyện sinh con sao? Lục sư trưởng chắc hẳn sốt ruột lắm rồi nhỉ?”
“Sinh con vào tầm tuổi này là tốt nhất, hồi phục sức khỏe cũng nhanh chóng hơn. Tôi sinh thằng cả lúc mới 21 tuổi, đẻ xong là xuống giường đi lại được liền, đến ngày thứ ba đã tự nấu cơm cho cả nhà được rồi. Đến lúc sinh đứa thứ tư, gần ba mươi tuổi, phải nằm bẹp trên giường cả mấy ngày trời mới gượng dậy nổi, sau này còn rước vào thân cả đống bệnh tật nữa chứ.”
Dương Niệm Niệm bình thản đáp lời: “Sau khi em tốt nghiệp, vợ chồng em cũng đã "thả" rồi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy có tin vui gì.”
Thấy mọi người cứ mãi chuyện trò xoay quanh việc sinh nở, Đào Hoa sợ Dương Niệm Niệm phải lo lắng nên vội vàng tiếp lời: “Em mới tốt nghiệp được dăm ba tháng nay thôi mà, chuyện con cái cứ từ từ, có cần gì phải vội vã đến thế đâu.”
Từ Ánh Liên, với cái miệng nhanh hơn cái đầu, lại buông một câu nói cực kỳ vô duyên: “Thả mấy tháng trời rồi mà vẫn chưa thấy gì thì sốt ruột là phải rồi còn gì? Chắc hẳn nhà chồng cô ấy đang giục giã dữ lắm đây.”
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng đến ngột ngạt khó tả. Ai nấy đều chẳng biết nói gì thêm, còn Lâm Mãn Chi thì lại lộ vẻ thờ ơ, ánh mắt rõ ràng ánh lên chút hả hê.
Cô ta vội vàng lái sang chuyện khác: “Cô làm việc ở đơn vị nào vậy?”
Lục Thời Thâm vốn là người kín tiếng, thường ngày ở đơn vị chẳng bao giờ hé răng nửa lời về chuyện riêng tư, nên đến bây giờ vẫn chẳng ai biết Dương Niệm Niệm làm gì, ở đâu.
Dương Niệm Niệm đáp nhẹ nhàng: “Tôi không nhận công tác nhà nước, tự tìm một chân kế toán ở một xưởng tư nhân nhỏ thôi.”
Nghe vậy, Lâm Mãn Chi không kìm được mà bật cười phá lên. Nụ cười lần này là từ tận đáy lòng, quả nhiên là con gái nhà tỉnh lẻ, tầm nhìn thật thiển cận. Vất vả lắm mới thi đỗ Đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi không chịu nhận công việc nhà nước, lại chạy đi làm một kế toán quèn ở xưởng tư nhân? Chuyện này mà lan ra ngoài, chắc người ta cười cho thối mũi mất.
Các chị em quân tẩu khác cũng không khỏi giật mình kinh ngạc, ngay cả Đào Hoa và Tống Phân cũng ngỡ ngàng.
Đào Hoa không kìm lòng được mà hỏi ngay: “Em dâu, cô bỏ bát cơm sắt đi thật à? Tiếc lắm đấy!”
Công việc nhà nước, người ta chen chúc đến vỡ đầu cũng chẳng vào được, vậy mà cô lại từ bỏ dễ dàng như vậy? Tống Phân cũng thấy vô cùng tiếc, nhưng cô là người mới đến, lại ít nói nên không dám lên tiếng.
Từ Ánh Liên che miệng cười khúc khích, giọng nói đầy ẩn ý, chẳng giấu nổi vẻ đắc thắng: “Lục sư trưởng biết chuyện này không?”
Dương Niệm Niệm thu vào tầm mắt mọi vẻ mặt khác nhau, nhưng cô lại chẳng hề bận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Biết chứ, anh ấy tôn trọng quyết định của tôi.”
Ánh mắt Lâm Mãn Chi tràn đầy vẻ châm biếm, quả nhiên là xuất thân nông thôn, hai vợ chồng chẳng có lấy một người có đầu óc. Giờ phút này, tâm trạng của cô ta tốt hẳn lên, nỗi bực tức mấy ngày qua dường như tan biến sạch.
“Thôi được rồi, mọi người đừng xúm xít ở đây nữa, để Niệm Niệm nghỉ ngơi đôi chút. Chúng ta cũng phải về tập dượt văn nghệ, lát nữa ăn cơm xong còn lên sân khấu biểu diễn.”
Các chị em quân tẩu nghe vậy thì gật đầu lia lịa, lần lượt tạm biệt Dương Niệm Niệm rồi nối gót Lâm Mãn Chi rời đi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đào Hoa và Tống Phân thầm hiểu ý nhau mà đi sau cùng. Chờ các chị em quân tẩu khác đi hết, Đào Hoa liền không nín được mà hỏi: “Em dâu, em thật sự không nhận công tác nhà nước, đi làm kế toán quèn ở xưởng nhỏ thôi à?”
Tống Phân cũng tò mò nhìn Dương Niệm Niệm. Tuy cô ấy không học hành nhiều, lại là người tỉnh lẻ mới lên, không hiểu rộng biết nhiều như các chị em quân tẩu khác, nhưng cô vẫn hiểu rõ công việc nhà nước có giá trị như một “bát cơm sắt” thế nào.
Dương Niệm Niệm tươi cười thừa nhận: “Chị Đào Hoa, đúng vậy, em không nhận công tác nhà nước.” Cô dừng một chút, lại nói thêm với vẻ đầy suy tư: “Anh Thâm ở đơn vị rất bận, nếu em cũng làm trong biên chế nhà nước theo phân công thì hai vợ chồng sẽ chẳng có mấy khi được ở bên nhau. Xa mặt cách lòng thì không hay cho tình nghĩa vợ chồng. Nghĩ đi nghĩ lại, em quyết định tìm một công việc tự do hơn.”
Đào Hoa nghe Dương Niệm Niệm nói vậy thì vỡ lẽ ngay, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối.
“Em vì gia đình mà hy sinh nhiều thế.”
Dương Niệm Niệm suýt bật cười, đôi mắt cong cong khẽ chớp: “Em đâu có hy sinh gì đâu chị. Dù không nhận công việc nhà nước, với bằng cấp của em, muốn tìm một công việc phù hợp cũng chẳng khó khăn gì. Chân kế toán hiện giờ cũng chỉ là tạm bợ, dù sao em cũng đang mong có tin vui. Nếu có em bé rồi thì đâu có thể đi làm được nữa, phải không chị?”
Đào Hoa nghĩ lại, thấy cũng có lý. Nếu Dương Niệm Niệm cũng làm trong đơn vị nhà nước, vợ chồng quanh năm suốt tháng gặp nhau được mấy bận, thì lấy đâu ra thời gian mà sinh con đẻ cái?
Chị ấy cười: “Phải phải, giờ có con cái mới là chuyện lớn.”
Nói xong, chị và Tống Phân cũng không nán lại lâu la gì nữa, để Dương Niệm Niệm nghỉ ngơi rồi cùng nhau rời đi.
Ở một góc khác, Từ Ánh Liên kéo Lâm Mãn Chi vào nhà vệ sinh. Thấy không có ai, cô ta thì thầm: “Vợ anh Lục sư trưởng lấy nhau mấy năm rồi mà vẫn chưa có tin vui, hay là thân thể có chỗ nào không ổn? Chị nhìn cô ấy gầy gò như cây sậy, biết đâu lại đúng là có bệnh thật.” Người ta kết hôn xong chẳng phải đều mong có con ngay sao? Từ trước đến giờ cô ta chưa thấy ai lấy chồng đã mấy năm trời mà vẫn không sinh được mụn con nào, trừ khi là người không thể sinh nở.
Lâm Mãn Chi chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó. Cô ta giờ chỉ nghĩ đến chuyện Dương Niệm Niệm bỏ đi công việc nhà nước đáng thèm khát để làm một việc vớ vẩn, trong lòng thấy buồn cười vô cùng. Lúc này, cô ta làm ra vẻ thanh cao, nói: “Sinh hay không sinh con là chuyện riêng của người ta, cô bận tâm làm gì cho mệt xác?”
Từ Ánh Liên bĩu môi: “Tôi có quan tâm đâu, chỉ là đang nghĩ hay là cô ấy phải đi khám thầy chạy thuốc nên mới không dám nhận công tác nhà nước.” Chồng là sư trưởng, Dương Niệm Niệm mà không sinh được con cái thì chắc trong lòng sốt ruột lắm, có lẽ cũng vì chuyện này mà cô ấy mới bỏ việc.
Lâm Mãn Chi không nói gì. Cô ta sẽ không dại gì mà đi rêu rao những lời đồn thổi thất thiệt. Hiện tại Dương Niệm Niệm là vợ của sư trưởng, cô ta ăn nói vẫn phải giữ ý tứ một đôi chút.
Về phần Dương Niệm Niệm, cô vừa tiễn mọi người đi, chân còn chưa kịp chạm tới giường thì lại nghe tiếng gõ cửa. Cô cứ ngỡ là Đào Hoa quay lại. Vừa mở cửa, cô đã sững sờ khi thấy Lục Thời Thâm đứng ngay đó.
Cô lập tức khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy thong dong nhìn hắn: “Ôi chao, anh Lục sư trưởng sao nay lại rảnh rỗi về đây thế? Hôm nay không phải anh rất bận sao?”
Nghe thấy cô gọi “sư trưởng”, Lục Thời Thâm liền biết cô đã hay tin hắn được thăng chức. Hắn vào nhà, đóng cửa lại rồi giải thích: “Chuyện trước đây chưa chính thức xác nhận, anh sợ sẽ có biến cố, nên mới định chờ mọi thứ chắc chắn rồi mới báo cho em. Khoảng thời gian này anh cũng bận bịu công việc, nên mới chậm trễ thế.”