Dương Niệm Niệm cảm nhận được trái tim Lục Thời Thâm đập thình thịch, dường như anh đang vô cùng hoảng loạn và bối rối, ôm cô bước chân vội vã như muốn bay.
Cô mở mắt nhìn quanh, thấy không có cô quân tẩu nào đi theo, liền tinh nghịch nói: “Thời Thâm, anh đừng lo, em giả vờ thôi, không cần tới trạm xá đâu. Vừa rồi em chỉ định dọa họ một chút.”
Thấy cô tỉnh lại, bước chân Lục Thời Thâm khựng hẳn, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi đôi chút nhưng quai hàm vẫn còn gằn chặt. Anh nhìn thẳng vào cô, trầm giọng: “Sắc mặt em không ổn.”
Dương Niệm Niệm không thấy cơ thể có gì bất thường, chỉ nghĩ anh quá lo lắng nên mới sinh nghi. Cô dịu dàng giải thích: “Sau bữa cơm, em muốn ngủ trưa một lát, nhưng mấy chị cứ cố bắt em xuống đá cầu. Chị ấy còn nói em sắp xếp với anh một trận thi đấu. Em không muốn tham gia, nhưng Từ Ánh Liên cứ kéo tay, chẳng chịu buông em ra.”
“Chị ấy kéo áo em, em rùng mình một cái, liền thấy hơi choáng. Vừa lúc dì Diêm đỡ em, em liền nhân cơ hội này giả vờ ngất đi, định dọa chị Ánh Liên và chị Lâm Mãn Chi.”
Vốn chỉ định ngất một lát rồi tỉnh dậy, ai ngờ Lục Thời Thâm lại đột nhiên xuất hiện, chẳng kịp để cô phản ứng, đã vội vã bế cô đi mất.
Nghe Dương Niệm Niệm thừa nhận mình thật sự thấy choáng váng, vẻ mặt Lục Thời Thâm lại lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Anh đưa em đến trạm xá khám.”
Dương Niệm Niệm không muốn đi, cô giãy nảy đòi xuống.
“Không cần đi khám đâu, em không sao cả. Sức khỏe của em ra sao, em tự biết rõ nhất mà, em khỏe mạnh lắm.”
Lục Thời Thâm lại càng siết chặt cánh tay, không cho cô xuống, vẫn tiếp tục bế cô đi về phía trạm xá. “Ngoan, đi khám cho anh yên tâm.”
Giọng anh nghe như đang khẩn khoản.
Dương Niệm Niệm biết lần này mình đã thực sự dọa Lục Thời Thâm sợ hãi, trong lòng có chút hối hận. Giá mà cô biết anh sẽ đột ngột quay về, cô đã không dọa Từ Ánh Liên và Lâm Mãn Chi làm gì. Ai dè đâu, Lục Thời Thâm còn hoảng sợ hơn cả họ. Cô cảm thấy áy náy, giọng nói dịu dàng hẳn đi.
“Thời Thâm, em xin lỗi, lần sau em không làm như vậy nữa. Anh đừng lo, em thật sự không có gì đâu.”
Lục Thời Thâm nhìn cô một cái, giọng nói dịu xuống đôi chút.
“Sắc mặt em không tốt, lại còn thấy choáng váng. Đây không phải chuyện có thể coi thường. Nếu cảm thấy không khỏe ở đâu thì phải nói, đừng cố chịu đựng mà không đi khám bác sĩ.”
Dương Niệm Niệm: “…”
Thôi rồi, bây giờ cô có giải thích thế nào cũng vô ích. Anh đã khăng khăng cho rằng cô không khỏe rồi.
Thôi thì, đi khám thì đi khám vậy!
Chỉ cần Lục Thời Thâm yên tâm là được.
Vì đang dịp lễ, rất nhiều chiến sĩ được nghỉ phép, trạm xá chỉ có một bác sĩ quân y trạc ngũ tuần, đang ngồi đọc báo. Thấy Lục Thời Thâm bế Dương Niệm Niệm bước vào, mà tinh thần cô lại trông vẫn rất tốt, ông ngỡ cô bị trật chân, bèn bảo Lục Thời Thâm đặt cô xuống chiếc ghế dài.
Sau khi biết Dương Niệm Niệm chỉ thấy hơi choáng váng và chỉ muốn ngủ, không có triệu chứng gì khác, ông nói.
“Vợ đồng chí sắc mặt hồng hào, trông vẫn tươi tỉnh, không có việc gì đâu. Nếu đồng chí không yên tâm thì ngày mai đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.”
Trạm xá của đơn vị thường chỉ tiếp nhận những trường hợp ngoại thương hoặc bệnh cấp tính. Muốn khám nội khoa thì phải đến bệnh viện lớn.
Lục Thời Thâm thật sự vẫn còn lo lắng. “Vậy vì sao lại dẫn đến choáng váng?”
Bác sĩ quân y đáp: “Cúi đầu quá lâu, ngồi xổm quá lâu đều có thể gây ra. Đồng chí ngồi xổm lâu rồi đột nhiên đứng dậy cũng sẽ có triệu chứng này, chẳng có gì lạ.”
Lục Thời Thâm nghiêm mặt, “Tôi thì không đời nào.”
Bác sĩ quân y liếc anh một cái, “Người quanh năm luyện tập như đồng chí thì sao có thể so sánh với cô ấy? Đồng chí đừng căng thẳng quá. Chỉ cần ăn được ngủ được là không có việc gì.”
Dương Niệm Niệm vốn đã thấy mình không có bệnh tật gì, giờ nghe cuộc đối thoại giữa Lục Thời Thâm và bác sĩ quân y, cô khẽ ngượng ngùng. Cô vội kéo tay áo anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em thật sự không sao đâu, anh đừng lo. Nếu buồn ngủ mà cũng là bệnh thì em chắc mắc bệnh lười rồi.”
Nghe cô nói vậy, bác sĩ quân y cười phá lên. Lục Thời Thâm là một người nghiêm túc, lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng vợ của anh ấy lại rất thú vị.
Vốn dĩ thấy Dương Niệm Niệm không có vấn đề gì nên chẳng muốn xen vào nhiều, nhưng giờ tâm trạng tốt, ông khẽ kéo một chiếc ghế mộc lại, ngồi xuống cạnh bàn.
“Đồng chí đặt tay phải lên bàn, tôi bắt mạch cho.”
Dương Niệm Niệm làm theo, hơi ngạc nhiên hỏi: “Ông còn biết Đông y ạ?”
Bác sĩ quân y mỉm cười phúc hậu: “Nhà tôi năm đời đều làm nghề thuốc, mấy anh em tôi đều theo nghề Đông y. Tôi tuy học Tây y, nhưng được truyền dạy từ nhỏ, nên cũng biết đôi chút về Đông y.”
Dương Niệm Niệm kinh ngạc thốt lên: “Vậy ông chính là truyền nhân chân truyền của một gia đình Đông y rồi.”
Bác sĩ quân y được nghe lời khen, trong lòng rạng rỡ hẳn lên. Ông nghiêm túc bắt mạch tay phải của cô một hồi, sau đó lại ra hiệu cho cô đưa tay trái sang.
Dương Niệm Niệm ngoan ngoãn làm theo, không sốt sắng dò hỏi. Bác sĩ quân y mất hơn một phút, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Mạch của đồng chí có chút dấu hiệu mang thai, nhưng vẫn còn rất mờ nhạt. Chừng mười ngày nửa tháng nữa, hai vợ chồng cùng thu xếp đến bệnh viện kiểm tra lại một lượt nhé!”
Dương Niệm Niệm buột miệng hỏi: “Cháu… cháu có thai rồi sao ạ?”
“Chín phần mười là đúng đấy.” Bác sĩ khẳng định chắc nịch.
Lòng Dương Niệm Niệm dâng trào niềm vui sướng khôn tả. Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Thời Thâm, cứ ngỡ anh sẽ mừng rỡ khôn xiết. Nào ngờ, vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên, chẳng giống chút nào với một người đàn ông sắp lên chức cha.
Bác sĩ quân y liếc nhìn Lục Thời Thâm một cái, đoạn dặn dò: “Giờ thì chú đã yên lòng rồi chứ? Mau đưa vợ về nghỉ ngơi, ba bốn tháng đầu thai nhi còn yếu ớt, không nên vận động mạnh, cũng không được ăn đồ ăn có tính hàn. Ngoài ra thì không có gì đáng ngại.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Nghe dặn dò xong, Lục Thời Thâm lập tức bế xốc Dương Niệm Niệm ra khỏi trạm xá.
Dương Niệm Niệm ngượng ngùng vô cùng: “Lục Thời Thâm, anh mau đặt em xuống. Bác sĩ nói em đã không sao, anh cứ ôm thế này ra vẻ quá không hay đâu.”
Anh sợ làm cô ngã, bước đi cũng chậm lại vài phần. “Có gì mà không hay? Em vừa ngất xỉu, thân thể còn đang yếu lắm.”
Cô ngây ra một chút, rồi chợt hiểu ra ý anh. Lục Thời Thâm đang muốn giúp cô giữ thể diện đây mà.
Từ Ánh Liên và Lâm Mãn Chi vẫn luôn không ưa cô, lần này họ lại bày trò, đúng là nên dạy cho một bài học nhớ đời.
Đằng nào cũng đã diễn rồi, dọa thêm một chút nữa cũng hay. Lục Thời Thâm là người biết phải trái, sẽ không làm quá lên đâu.
Nghĩ thông suốt, cô yên tâm thoải mái để anh bế, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Lục Thời Thâm, anh sắp làm bố rồi, sao không chút mừng rỡ nào thế?”
Haiz!
Quả đúng là chuyện phim chỉ là chuyện phim. Chẳng thể nào áp vào đời thực được. Cái cảnh nam chính ôm nữ chính xoay vòng vòng mừng rỡ khi biết tin có con, sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô.
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn xuống bụng cô, ánh mắt sâu thẳm, khó dò. “Em cứ yên tâm dưỡng thai, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha, chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con.”
Dừng một lát, anh bổ sung thêm: “Em giờ đang mang thai, cần chú ý giữ gìn sức khỏe hơn. Vài ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà, nhân tiện tìm người lo lắng sinh hoạt hằng ngày cho em.”
Dương Niệm Niệm liền bật cười, người đàn ông này tuy không nói lời lẽ ngọt ngào, nhưng những việc anh làm luôn vô cùng đáng tin. So với mấy kẻ chỉ giỏi ba hoa chích chòe thì đáng tin hơn gấp bội.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô trầm tư suy nghĩ: “Thế thì tìm người nấu ăn thật ngon nhé. Em là kẻ tham ăn, được ăn ngon thì tâm trạng cũng sẽ phơi phới cả ngày.”
Ánh mắt Lục Thời Thâm càng thêm thâm tình, anh đáp: “Được.”