Ngụy Mịch Thành đứng lặng một lúc trước cửa, thấy Lục Thời Thâm không có ý định ra ngoài nữa, anh ta mới xoay người đi xuống tầng.
Về đến phòng, Lâm Mãn Chi đang úp mặt vào gối khóc nức nở. Nghe tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào: "Tôi phải tố cáo anh ta!"
Ngụy Mịch Thành bước tới, gác chân ngồi xuống ghế, vẻ mặt tối sầm lại, chất vấn: "Tố cáo cái gì? Mấy quân tẩu các người thiếu chút nữa gây hại đến sinh linh mà người ta vất vả lắm mới có được, vậy mà các người còn đòi đi tố cáo? Các người đây là vừa ăn cướp vừa la làng, vu khống hãm hại người thân của cấp trên, muốn bị đưa ra tòa án quân sự hay sao?"
Bị chồng nói một câu như vậy, Lâm Mãn Chi sợ tới mức mặt mày tái mét, quên cả khóc. Cô ta cố mạnh miệng biện giải: "Tôi đâu có hại cô ta, tôi chỉ rủ cô ta đi đá cầu, nhờ cô ta chuyển lời vài câu thôi mà. Rõ ràng là Từ Ánh Liên lôi cô ta ra, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Ngụy Mịch Thành lạnh lùng: "Người ta không muốn đi, sao cô còn ép buộc? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gây chuyện vô bổ. Các cô muốn chơi thì cứ ở trong sân mà chơi với nhau thôi, bày đặt ra lắm chuyện làm gì?"
Lâm Mãn Chi nhất quyết không thừa nhận mình đã nói những lời đó: "Tôi không ép cô ta, là Dương Niệm Niệm nói láo!"
Ngụy Mịch Thành giận dữ: "Nếu cô chưa từng nói những lời đó, sư trưởng Lục sẽ nói như vậy sao?"
Lâm Mãn Chi như phát điên, hỏi ngược lại: "Dương Niệm Niệm nói gì Lục Thời Thâm cũng tin, còn tôi nói gì anh cũng không tin đúng không?"
Ngụy Mịch Thành thấy vợ mình vẫn còn ngoan cố, đôi mắt tràn ngập thất vọng: "Lúc đó đâu chỉ có mỗi cô và vợ sư trưởng? Cô nghĩ những lời cô nói, không thừa nhận thì là không có sao?"
Lâm Mãn Chi chột dạ, im lặng không đáp.
Ngụy Mịch Thành thấy thế, uất ức nói: "Tôi thật không hiểu nổi, vì sao cô cứ phải tranh hơn thua với người ta làm gì? Dương Niệm Niệm không sống trong quân khu, trừ mấy ngày lễ Tết ra thì ngày thường đâu có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô? Cô so đo với cô ấy làm gì? Cứ lén lút so đi so lại như vậy, cô thấy có ý nghĩa không? Dương Niệm Niệm người ta ngay cả nhìn cô cũng không thèm, không bao giờ khoe khoang, có mỗi mình cô tự phân cao thấp."
Nghe chồng nói những lời này, Lâm Mãn Chi suýt phát điên. "Anh thấy cô ta xinh đẹp nên giúp cô ấy nói chuyện phải không? Mắt nào của anh thấy cô ta không khoe khoang? Cô ta không khoe khoang thì mỗi lần đến đơn vị chưng diện thật lộng lẫy làm gì? Trong nhà có chút tiền thì đều dồn vào quần áo để tỏ vẻ sang trọng, thế mà gọi là không khoe khoang sao?"
Cô ta kích động vỗ ngực: "Tôi là người gốc Kinh thành, trước khi cô ta đến, ai mà không khen ngợi, ngưỡng mộ tôi? Cô ta tới rồi thì cứ cố tình lấn át tôi, thế không phải đối đầu với tôi thì là gì?"
Ngụy Mịch Thành tức đến bật cười: "Chỉ cho phép mình cô trang điểm, không cho phép người khác? Người ta trẻ tuổi, sao không được chưng diện? Người ta có tiền, không ăn xin ăn cướp của ai, thì người ta thích làm gì thì làm. Nói một cách khác, người ta có mặc tiền lên người rồi sống khổ cực cũng là do người ta lựa chọn, có liên quan gì đến cô đâu? Cô cứ sống cuộc đời của mình thôi, lo chuyện người ta làm gì? Người ta đâu có ở quân khu, làm sao lấn át nổi bật gì của cô?"
Không cho vợ nói thêm, hắn nghiêm khắc giáo huấn: "Cô đừng có mà nói bậy bạ rằng mình là người gốc Kinh thành thì cao hơn người khác một bậc. Một người trong gia đình quân nhân không được phép nói ra những lời này!"
Lâm Mãn Chi không cãi lại được, liền chuyển sang chuyện khác: "Người ta ngay trước mặt anh hù dọa vợ anh, anh cũng không dám nói một câu nào, anh chỉ tiếc cái quân phục trên người, sợ tôi liên lụy."
Ngụy Mịch Thành hít một hơi thật sâu, nén cục tức vào lòng rồi giọng trầm hẳn xuống: "Đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ cục diện sao? Cô nghĩ Lục Thời Thâm vì sao lại được điều về đây? Đây là ý của cấp trên, bề trên trọng dụng cậu ấy, trọng điểm bồi dưỡng. Đây là lời đích thân thủ trưởng Đỗ đã nói với tôi và đoàn trưởng Bạch trước khi ông ấy đi."
Nói đến đây, trong lòng hắn vẫn còn chút kinh hãi: "May mà Dương Niệm Niệm không hề hấn gì, bằng không tôi cũng chẳng cần ở lại đơn vị này nữa. Với tình cảm mà Lục Thời Thâm dành cho vợ mình, nếu vợ cậu ấy thật sự có chuyện gì, có lẽ cậu ấy thà không cần tương lai công danh cũng sẽ nghĩ cách khiến tôi bị đuổi khỏi ngành, ngay cả cơ hội chuyển ngành cũng không còn đâu."
Lâm Mãn Chi sững sờ một lúc, đầu óc dần tỉnh táo, cô ta bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, cảm thấy lo sợ. Cô ta mặt trắng bệch, run giọng: "Lục Thời Thâm có báo thù riêng không? Anh ấy sẽ không gây khó dễ, không cho anh thăng chức, hoặc nghĩ cách buộc anh phải chuyển ngành chứ?"
Ngụy Mịch Thành cũng không thể đoán được tâm tư của Lục Thời Thâm.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Không biết nữa, cứ liệu cơm gắp mắm vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liên quan đến tương lai công danh của chồng, Lâm Mãn Chi cũng không dám làm ầm ĩ, giọng cô ta chùng hẳn xuống: "Hay là anh quay lại tìm chỉ huy Lục đi, nói với anh ấy sau này tôi sẽ không đến đơn vị nữa, để anh ấy đừng so đo nữa."
Ngụy Mịch Thành lắc đầu: "Thôi đi, anh hiểu được phần nào tính khí của cậu ấy, cậu ấy đã quyết định gì rồi thì cầu xin cũng vô dụng. Em cũng đừng lo lắng quá, chỉ huy Lục không giống người sẽ lấy việc công báo thù riêng đâu."
Lâm Mãn Chi nhìn vẻ mặt sầu não của chồng mình, mà hắn lại không trách cứ cô, đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự sai rồi. "Em xin lỗi, là em đã liên lụy anh."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngụy Mịch Thành thở dài một tiếng, lời nói thấm thía: "Em nhận ra sai lầm là tốt rồi, đừng nghĩ gì nữa, đợi thêm hai ngày nữa Dương Niệm Niệm nghỉ ngơi xong, chúng ta lại sang thăm cô ấy. Chỉ huy Lục có năng lực phi thường, dù về bản lĩnh hay tài năng lãnh đạo, cho nên anh chỉ cần còn ở trong quân đội này thì sẽ vẫn là cấp dưới của cậu ấy, không thể nào giỏi hơn cậu ấy được, em sớm ngày nhận rõ sự thật đi."
Trong lòng Lâm Mãn Chi nặng trĩu khó chịu, nhưng cũng biết những gì chồng nói là sự thật. Cô cũng luôn luôn hiểu điều đó nên không dám công khai đối đầu với Dương Niệm Niệm. Cô chỉ lén lút làm một vài hành động nhỏ, không ngờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến nhường này.
Trong khi đó, tình cảnh của Từ Ánh Liên so với Lâm Mãn Chi càng tệ hại hơn nhiều. Về đến phòng, cô ta lại bị ăn thêm hai cái tát, lòng đầy oan ức khóc lóc: "Đều là ý của Lâm Mãn Chi, bây giờ cô ta lại trở mặt không thừa nhận, sao có thể đổ hết lỗi lên đầu tôi chứ?"
Chu doanh trưởng trợn trừng mắt: "Cô mau câm miệng đi! Cô đắc tội với cả hai vợ chồng chỉ huy Lục, còn muốn đắc tội thêm phó đoàn trưởng Ngụy nữa hay sao?"
Từ Ánh Liên đau khổ hơn ăn hoàng liên, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Mãn Chi, nhưng lại không dám làm như vậy, thậm chí không dám nói một câu nặng lời. Cô ta nghẹn ngào khóc thút thít, khiến Chu doanh trưởng tức đến mức hận không thể ném cô ta ra khỏi cửa.
"Khóc đi, cứ khóc to vào! Cho tất cả mọi người đều biết, tốt nhất là tôi bị đuổi khỏi quân đội luôn đi!"
Từ Ánh Liên vừa nghe thấy vậy thì cứng họng, không dám khóc ra tiếng nữa.
Chu doanh trưởng chống nạnh đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ càng tức, hắn chỉ tay vào mặt vợ: "Sáng mai cô thu dọn đồ đạc rồi về quê đi. Mấy năm tới không cần lên đơn vị thăm nom gì nữa."
Dù sao thì ngày thường hắn có kỳ nghỉ phép cũng sẽ về nhà.
Từ Ánh Liên không muốn đi: "Sáng mai là Tết Nguyên Tiêu mà, nếu tôi về thì mọi người hỏi, tôi phải nói sao?"
Chu doanh trưởng lớn tiếng: "Giờ cô còn biết giữ thể diện à? Lúc làm chuyện xấu sao không nghĩ đến hậu quả? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn tiếp tục gây rối, chúng ta ly hôn!"
Nghe đến chuyện ly hôn, Từ Ánh Liên lập tức ngoan ngoãn. Mấy năm nay tuy chồng không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng tiền phụ cấp đều đưa hết cho cô ta, điều kiện trong nhà so với những nhà khác trong thôn chính là rất sung túc. Trong họ hàng, cuộc sống của cô ta là tốt nhất, có ngu ngốc mới chịu ly hôn.
Không đến đơn vị thì không đến vậy! Dù sao năm sau cũng đến lượt chồng cô ta được nghỉ Đông.
Về phía Dương Niệm Niệm, lúc nãy cô đều nghe thấy hết cuộc đối thoại của Lục Thời Thâm với hai nhà họ Ngụy và họ Chu ở ngoài cửa. Thành thật mà nói, không chỉ người khác bất ngờ, mà ngay cả cô cũng rất đỗi ngạc nhiên, không nghĩ tới Lục Thời Thâm lại công khai nói ra những lời như vậy. Nếu không phải chính tai nghe thấy, cô sẽ không tin đó là lời của Lục Thời Thâm.
Thấy hắn đặt cặp lồng cơm lên bàn, cô liền vỗ vỗ thành giường: "Anh ngồi xuống đây."
Lục Thời Thâm nghe lời, đi đến mép giường, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Dương Niệm Niệm đưa tay lên trán hắn sờ thử, làm vẻ bí ẩn hỏi: "Anh có phải bị trúng tà không? Vừa nãy những lời đó, thật sự là từ miệng anh nói ra?"