Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 619



Sau khi làm xong thủ tục ghi chép ở đồn công an, Dương Niệm Niệm lái xe thẳng đến Bệnh viện số Hai để tìm bác sĩ Lưu.

Cô thẳng tiến đến phòng khám chỉnh hình của Bác sĩ Lưu. Bên trong đang có người khám bệnh, cô cũng không vội mà kiên nhẫn đứng khoanh tay quan sát. Bác sĩ Lưu trạc ngoại tứ tuần, khuôn mặt gầy gò với gò má cao, đôi mắt hơi lồi, hàm răng hô vểnh, và vẻ mặt thì lúc nào cũng đăm đăm. Khi khám bệnh cho bệnh nhân, bà ta càng cau có, trông khó gần phải biết.

Khi bệnh nhân trước mặt cầm đơn t.h.u.ố.c ra khỏi phòng, Dương Niệm Niệm thản nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà ta.

Bác sĩ Lưu vẫn cắm cúi viết bệnh án, chẳng thèm ngẩng mặt lên. Thấy có người ngồi đối diện, bà ta buông một câu cộc lốc: “Không khỏe chỗ nào?”

Dương Niệm Niệm vẫn giữ vẻ thong dong, đáp lời: “Cánh tay trái của tôi bị gãy xương rồi.”

Bác sĩ Lưu dường như nghe ra điều gì đó lạ lùng, ngẩng đầu nhìn Dương Niệm Niệm rồi nói: “Cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên để tôi xem.”

Dương Niệm Niệm làm theo lời bà ta. Bác sĩ Lưu vừa sờ nắn cánh tay cô vừa hỏi đau ở đâu. Nghe cô gái đáp “không đau ở đâu cả”, bà ta ngạc nhiên ra mặt: “Trước đây cô đã khám ở đâu rồi à?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không ạ.”

Bác sĩ Lưu nhíu chặt mày, giọng điệu trở nên khó chịu: “Vậy sao cô biết mình bị gãy xương?”

Dương Niệm Niệm khẽ nhướng đôi mày thanh tú, giọng nói ẩn ý: “Bác sĩ Lưu chẳng phải là bậc thầy về chẩn đoán xương gãy sao? Cho dù xương không gãy, bà vẫn có thể cấp cho người ta một cái giấy chứng nhận gãy xương cơ mà. Vậy thì, bà giúp tôi cấp một bản được không?”

Bác sĩ Lưu nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của cô, tức giận: “Cô đến bệnh viện gây rối phải không? Không có bệnh thì đến bệnh viện làm gì?”

Dương Niệm Niệm thong thả mặc lại áo khoác, nhìn bà ta nói: “Tôi là bà chủ của cái nhà xưởng mà Chung Quý làm việc. Cách đây vài tiếng bà vừa cấp giấy chứng nhận gãy xương cho hắn, chắc hẳn vẫn chưa quên chứ?”

Bác sĩ Lưu nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét, chột dạ chối bay chối biến: “Tôi làm gì có quen ai tên Chung Quý! Tôi chỉ là một bác sĩ khám bệnh bình thường thôi. Nếu cô không có bệnh, thì mau về đi, đừng làm lỡ việc khám cho bệnh nhân khác!”

Dương Niệm Niệm quay đầu nhìn ra cửa. Bên ngoài vắng tanh, chẳng một bóng người. Cô cất giọng đầy mỉa mai: “Chà, quả nhiên Bác sĩ Lưu có y thuật phi thường! Không những có thể chẩn đoán xương gãy cho một người khỏe mạnh, mà còn có thể khám bệnh cho... không khí nữa cơ đấy.”

Bác sĩ Lưu tức giận đến xấu hổ, lớn tiếng quát: “Cô muốn làm gì? Cô cố ý đến bệnh viện gây rối phải không?”

Dương Niệm Niệm gật đầu lia lịa, chẳng hề giấu diếm ý định: “Đúng vậy! Tôi chính là đến đây để làm ầm ĩ cho ra nhẽ. Bà gọi Viện trưởng xuống đây đi! Tôi muốn tố cáo bà về tội cấp giấy chứng nhận gãy xương trái phép. Tôi có cả giấy chứng nhận gãy xương của Chung Quý do bà cấp, lẫn giấy chứng nhận của Bác sĩ Lý ở bệnh viện khác. Để xem rốt cuộc ai mới chẩn đoán đúng!”

Bác sĩ Lưu nghe Dương Niệm Niệm có bằng chứng rành rành, tim đập thình thịch như đ.á.n.h trống. Bà ta lấy đâu ra gan mà dám gọi Viện trưởng đến? Nếu chuyện này vỡ lở, danh tiếng và sự nghiệp của bà ta ở bệnh viện này coi như tiêu đời. Bà ta cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm, chất vấn: “Rốt cuộc cô muốn gì?”

Dương Niệm Niệm nhìn bà ta, giọng điệu hờ hững nói: “Chung Quý đã bị bắt ở đồn công an vì tội lừa đảo. Tôi và bà không thù không oán, cũng không quen biết. Tôi nghĩ bà cũng không cố ý hại tôi. Giờ tôi chỉ muốn biết, liệu bà đã nhận tiền của Chung Quý, hay là có kẻ nào khác đứng sau giật dây, sai khiến bà làm cái việc trái khoáy này?”

Bác sĩ Lưu nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. “Lừa đảo?”

Dương Niệm Niệm nhướng mày: “Bà làm giả giấy tờ cho người khác mà không hỏi mục đích họ làm vậy để làm gì à?”

Bác sĩ Lưu hối hận tím ruột gan, vội vàng giải thích: “Anh ta nói vợ sắp sinh, muốn xin nghỉ mấy ngày nhưng bị từ chối, nên mới nhờ tôi làm một cái giấy chứng nhận thương tật lao động.”

Dương Niệm Niệm cười khẩy, giọng điệu châm chọc: “Anh ta mới đến làm ở xưởng của tôi ngày hôm qua thôi. Nghĩa là trước đó, khi làm giấy chứng nhận với bà, anh ta còn chưa phải là công nhân của xưởng tôi. Vợ sắp sinh mà còn chạy đi tìm việc làm gì? Mới đi làm được có một ngày đã làm giả giấy chứng nhận thương tật, không phải lừa đảo thì còn là gì nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bác sĩ Lưu lúc này mới vỡ lẽ mình bị lừa, sắc mặt xanh mét, trông vô cùng t.h.ả.m hại.

Dương Niệm Niệm giờ đã nắm chắc rằng Bác sĩ Lưu chỉ vì nể nang người quen mà cấp cái giấy chứng nhận này. Mục đích của cô là buộc kẻ đứng sau phải lộ diện.

“Bác sĩ Lưu, tôi thấy chuyện này bà cũng là người bị hại. Bà hãy gọi người đã nhờ bà làm giấy chứng nhận ra đây, để tôi nói chuyện trực tiếp với họ. Tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của bà nữa. Bà thấy thế nào?”

Bác sĩ Lưu im lặng, có vẻ do dự.

Dương Niệm Niệm nhìn bà ta: “Kẻ lừa bà làm giấy chứng nhận còn chẳng màng đến sự nghiệp của bà, vậy mà bà lại cam tâm tự tay hủy hoại cả đời mình ngay tại đây sao? Nếu đã vậy, tôi đành phải đi tìm Viện trưởng vậy.”

Nói rồi, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bác sĩ Lưu nghe cô dứt lời, vội vàng gọi giật cô lại, liếc đồng hồ nói: “Còn mười phút nữa là hết giờ làm rồi, cô đợi một lát. Hết giờ làm tôi sẽ gọi điện thoại bảo hắn ta đến đây ngay.”

“Tôi sẽ đợi bà ở cổng bệnh viện.”

Dương Niệm Niệm quay người đi ra ngoài. Cô không sợ Bác sĩ Lưu sẽ đổi ý. Dù sao cô đã nắm bằng chứng trong tay, có thể tố cáo bà ta bất cứ lúc nào. Người đời ai chẳng ích kỷ. Khi lửa đã cháy đến chân, chắc chắn ai cũng sẽ chọn cách tự bảo vệ bản thân. Bác sĩ Lưu đang giữ một công việc ổn định, bà ta đời nào chịu từ bỏ chỉ vì người khác.

Đúng như Dương Niệm Niệm dự đoán, Bác sĩ Lưu bước ra khỏi cổng bệnh viện, đúng mười phút sau đó.

Vừa thấy Dương Niệm Niệm đang đứng cạnh chiếc ô tô bóng loáng, bà ta liền nhận ra người mà mình đắc tội quả nhiên có địa vị không tầm thường, càng không dám đối đầu trực diện với cô. Bà ta không biết Dương Niệm Niệm và Ngô Thanh Hà có mâu thuẫn gì, sợ làm lớn chuyện ở cổng bệnh viện thì không hay, liền gợi ý: “Hay là chúng ta tìm một quán ăn nhỏ, đợi họ đến đó thì tiện nói chuyện hơn?”

Dương Niệm Niệm cất lời, giọng điệu tuy nhàn nhạt nhưng thái độ thì lại cực kỳ kiên quyết: “Đây đâu phải chuyện làm ăn, sao lại phải hẹn hò quán xá? Hoặc là gặp mặt ngay tại đây, hoặc là hai bên cùng đến đồn công an phân giải.”

Bác sĩ Lưu thấy thái độ của cô gái cứng rắn, e sợ chọc giận thêm nên chẳng dám cãi nửa lời, vội vàng chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi cho Ngô Thanh Hà. Bà ta chỉ vắn tắt bảo Ngô Thanh Hà mau chóng đến đây một chuyến, tuyệt nhiên không dám hé răng nói Dương Niệm Niệm đã tìm tới tận bệnh viện rồi.

Khi bà ta quay lại, vừa lúc gặp mấy vị đồng nghiệp tan ca. Thấy bà vẫn còn quanh quẩn ở đây, mọi người liền thắc mắc: “Bác sĩ Lưu ơi, bình thường tan tầm là bà về thẳng nhà rồi, sao hôm nay vẫn còn ở đây thế này?”

Bác sĩ Lưu đ.á.n.h lạc hướng: “À, tôi quên mất mấy món đồ.” Mọi người cũng chẳng mảy may nghi ngờ, đạp xe vun vút rời đi.

Bác sĩ Lưu tiến đến trước mặt Dương Niệm Niệm, vội vàng thanh minh cho mình: “Cháu gái, tôi thật sự không cố ý làm chuyện này để làm khó cháu. Là người quen của tôi đã không nói thật lòng. Nếu biết họ giở trò lừa đảo, tôi thề sẽ không bao giờ cấp cái giấy chứng nhận khống này.”

Dương Niệm Niệm lạnh nhạt đáp: “Dù lý do ra sao, bà làm vậy là đã vi phạm lương tâm người thầy thuốc. Lần này tôi tạm thời không truy cứu, nhưng bà nên nhớ lấy bài học này. Sẽ không có lần sau may mắn như vậy nữa đâu.”

Không để Bác sĩ Lưu kịp nói thêm lời nào, cô tiếp lời: “Bọn họ sắp đến rồi chứ? Bà mau nói rõ đi! Rốt cuộc là ai đã nhờ bà làm cái việc khuất tất này?”

Bác sĩ Lưu thấy vậy cũng chẳng dám giấu giếm: “Là con gái của chị họ tôi. Con bé tên là Ngô Thanh Hà. Thú thật tôi cũng không hiểu vì lẽ gì mà hai cháu lại có mâu thuẫn lớn đến mức con bé phải bày ra cái mưu hèn kế bẩn này để hại cháu. Nếu tôi biết mọi chuyện là như vậy, có đ.á.n.h c.h.ế.t tôi cũng không dám làm!”

Dương Niệm Niệm nghe thấy cái tên Ngô Thanh Hà thì hơi bất ngờ. Cô cứ ngỡ kẻ đứng sau là đối thủ cạnh tranh nào đó hoặc Dương Tuệ Oánh giở trò, chẳng ngờ lại chính là Ngô Thanh Hà.

“Tiểu cô nương này, đúng là có thâm thù đại hận.”