Mặt Ngô Thanh Chí sa sầm lại, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh.
"Sắp đến phiên đấu giá rồi, phải nắm chắc miếng đất kia trong tay trước đã."
Hắn quay sang nhìn em gái, "Miếng đất này không thể đứng tên anh. Lúc đăng ký, anh đã báo cả tên em rồi, đến lúc đấu giá thì cứ để em đứng tên."
Ngô Thanh Hà chưa bao giờ biết anh trai mình lại có nhiều tiền như vậy, cô nàng tỏ vẻ khó hiểu:
"Anh lấy đâu ra tiền mà mua đất? Anh mua đất làm gì? Nhà mình chẳng đã có nhà ở rồi sao?"
Ngô Thanh Chí không muốn giải thích nhiều với cô ta: "Chuyện này em không cần bận tâm. Cứ làm theo lời anh là được."
Nghĩ đến tính cách hay khoe khoang của em gái, hắn cố ý dặn dò: "Nhớ kỹ, ra ngoài đừng nhắc đến chuyện miếng đất này. Gần đây cấp trên đang kiểm tra gắt gao đấy."
Ngô Thanh Hà bĩu môi lầm bầm: "Ngày thường em xin tiền thì anh keo kiệt, mua đất thì lại có tiền."
Ngô Thanh Chí hạ giọng dỗ dành: "Anh gần đây phải mua đất, đang túng thiếu. Nếu em thiếu tiền tiêu, cứ đến chỗ Tuệ Oánh mà mượn, sau này anh sẽ trả lại cho cô ấy."
Dương Tuệ Oánh nghe vậy, thầm c.h.ử.i rủa Ngô Thanh Chí một trận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
"Chị tuy không phải là người giàu có rủng rỉnh, nhưng dăm ba chục đồng bạc thì vẫn có thể xoay sở được. Nếu em thiếu tiền tiêu vặt, cứ đến tiệm tìm chị."
Ngô Thanh Hà trừng mắt, tỏ vẻ khinh bỉ: "Vài chục đồng, cô đang bố thí cho kẻ ăn xin đấy à?"
Ngô Thanh Chí nhắc nhở: "Cô ấy cũng là người sắp thành chị dâu của em đấy, ăn nói phải lễ phép chút."
Rồi hắn quay sang Dương Tuệ Oánh: "Chỉ cần em ấy có lý do chính đáng để xin tiền, vài trăm hay một ngàn, em cứ đưa cho em ấy dùng trước, đợi khi nào anh rủng rỉnh, sẽ hoàn lại cho em."
Ngô Thanh Hà nghe thấy vậy thì đắc ý, lườm nguýt Dương Tuệ Oánh nói: "Nghe thấy chưa? Anh tôi nói vài trăm hay một ngàn đều được đấy!"
Dương Tuệ Oánh trong lòng thầm nguyền rủa Ngô Thanh Chí cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm hiền lành, nửa thật nửa đùa:
"Được thôi! Nhưng mà, lúc đến lấy tiền, em phải gọi chị là 'chị dâu' nhé! Không gọi thì chị không cho mượn đâu."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngô Thanh Hà trợn trắng mắt, khinh miệt nói:
"Mơ đi nhé! Cô mà đòi làm chị dâu tôi à? Không biết soi gương xem mình có xứng đáng không!"
Tuy cô ta cũng chẳng ưa người chị dâu hiện tại, nhưng ít ra chị ấy là dân thành phố gốc, bố mẹ đều là giáo viên. Còn Dương Tuệ Oánh thì là cái thá gì chứ?
Ngô Thanh Chí ra vẻ giáo huấn: "Thanh Hà, nói chuyện chú ý chừng mực!"
Ngô Thanh Hà hừ một tiếng, đứng dậy: "Hai người cứ tự nhiên đi! Em về đây."
Trong lòng cô ta đang bực bội lắm, vất vả lắm mới để ý được một người đàn ông, thế mà lại là chồng của Dương Niệm Niệm, thật muốn tức điên người mà! Dương Niệm Niệm thì làm sao xứng với Lục Thời Thâm chứ?
Ngô Thanh Chí nhắc nhở cô: "Ngày mùng sáu tháng Ba là ngày đấu giá, nhớ xin nghỉ một hôm đấy."
Ngô Thanh Hà chơi trò trẻ con: "Em không chắc có xin được không đâu."
Dương Tuệ Oánh nghe thấy vậy, cố tình nói với Ngô Thanh Chí: "Em nghĩ Lục Thời Thâm chắc chắn sẽ đi cùng Dương Niệm Niệm tham gia buổi đấu giá."
Mắt Ngô Thanh Hà sáng lên: "Lục Thời Thâm cũng đi à?"
Dương Tuệ Oánh gật đầu: "Chuyện lớn như đấu giá đất đai, Lục Thời Thâm sao có thể không xuất hiện?"
Đôi mắt Ngô Thanh Hà càng rực sáng hơn, cô nàng rất mong chờ lần gặp lại này.
Ngô Thanh Chí liếc mắt một cái đã đoán ra được tâm tư của em gái, hắn nhắc nhở:
"Thanh Hà, dẹp cái ý nghĩ viển vông đó đi. Hắn đã kết hôn rồi, em gái anh không thể làm vợ lẽ cho người ta được đâu."
Bị nói trúng tim đen, Ngô Thanh Hà có chút ngượng, nhưng vẫn cãi bướng:
"Vợ lẽ gì chứ? Anh, đừng nói khó nghe như thế. Em có làm gì đâu. Em chỉ nghĩ đến lúc đó sẽ ăn vận thật đẹp, không thể để Dương Niệm Niệm át mất vẻ đẹp của mình được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi cô ta tức giận ra lệnh cho Dương Tuệ Oánh: "Ngày mai chị đi lấy thêm vài bộ áo quần mới lạ, độc đáo về. Tôi muốn chọn một bộ thật đẹp để đi dự buổi đấu giá."
Dương Tuệ Oánh nén cơn giận, nói với giọng ngọt ngào: "Được thôi! Quần áo trong tiệm đều là mốt mới nhất, em cứ tùy ý chọn."
Gần đây cô ta ít đến tiệm, cũng đã thay đổi nhân viên rồi. Chỉ cần cô ta không có ở đó, Ngô Thanh Hà có đến thì nhân viên cũng không dám cho không. Cô ta chỉ cần tìm đại một lý do nào đó để đối phó là được.
Ngô Thanh Hà không biết Dương Tuệ Oánh đang ngấm ngầm tính toán điều gì trong lòng, cô nàng đắc ý ra mặt: "Thế thì còn được."
Ngô Thanh Chí thúc giục: "Em tính về rồi thì về sớm đi."
Ngô Thanh Hà đã định đi, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Anh đừng cho cô ta ở lại qua đêm. Chị dâu mà trông thấy thì thể nào cũng làm ầm ĩ lên, mất mặt cả đôi bên."
Nói xong, cô ta liếc xéo Dương Tuệ Oánh một cái rồi mới quay người đi.
Dương Tuệ Oánh nhìn bóng lưng Ngô Thanh Hà, đáy mắt xẹt qua một tia độc địa, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại hiền dịu như cũ, dựa vào lòng Ngô Thanh Chí nũng nịu:
"Chuyện anh hứa giúp anh trai em tìm việc, đã sắp xếp xong chưa?"
Ngô Thanh Chí vốn chỉ nói cho qua chuyện lúc vui miệng, không ngờ cô ta lại xem là thật. Hắn nói:
"Anh trai em không có trình độ chuyên môn, muốn vào đơn vị của chúng tôi thì không được rồi. Cùng lắm chỉ là làm bảo vệ thôi, vừa hay bảo vệ của đơn vị anh tuổi cao sắp nghỉ hưu."
Dương Tuệ Oánh đẩy hắn một cái, trách móc: "Anh trai em mà làm bảo vệ, em biết giấu mặt vào đâu? Hiện tại anh ấy ít nhiều cũng coi là một ông chủ nhỏ, để anh ấy làm bảo vệ, em thà mở thêm cho anh ấy một cửa hàng còn hơn."
Ngô Thanh Chí châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói: "Anh trai em không có trình độ, chỗ anh lại không phải nhà máy. Ngoài làm bảo vệ ra thì còn làm được gì?"
Dương Tuệ Oánh chợt lóe lên một ý khác: "Anh trai em không có trình độ, nhưng em có mà. Anh sắp xếp cho em một chức vụ đi?"
Giờ cửa hàng đã có người làm trông nom, cô chỉ cần tối đến kiểm tra sổ sách là được, những việc khác không cần phải lo, sẽ không làm chậm trễ công việc ở đơn vị. Chỉ cần có thể vào được đơn vị của Ngô Thanh Chí, cô ta tin mình có thể leo lên những vị trí cao hơn nữa.
Ngô Thanh Chí đ.á.n.h giá Dương Tuệ Oánh, rồi chậm rãi cân nhắc:
"Cũng không phải không được. Em có muốn làm thư ký không?"
"Thư ký của ai?" Dương Tuệ Oánh nũng nịu, "Làm thư ký cho anh cũng được, hoặc cho cấp trên của anh cũng được. Chứ nếu chức vụ thấp hơn anh, em sẽ không nhận đâu."
Ngô Thanh Chí cười khẩy: "Chức vụ thấp hơn anh thì có tư cách gì để có thư ký? Em cứ về trước đi, chờ tin của anh."
Dương Tuệ Oánh ôm hắn không muốn buông: "Trễ thế này rồi, anh yên tâm để em về một mình à?"
Ngô Thanh Chí không muốn giữ Dương Tuệ Oánh lại, mà ngoài trời đang hơn mười độ âm, hắn cũng không muốn đi ra ngoài. Hắn viện cớ:
"Lát nữa anh còn có vài tài liệu cần xem. Muộn rồi, em về nhanh đi."
Dương Tuệ Oánh sớm đã biết Ngô Thanh Chí chỉ lợi dụng cô ta chứ không chút tình cảm nào. Thấy hắn không muốn đưa mình về, cô ta cũng không nói gì thêm, đứng dậy chỉnh lại áo quần rồi ra cửa.
Hừ!
Chờ cô ta vào được đơn vị, có cơ hội tiếp xúc với những người quyền lực hơn Ngô Thanh Chí, cô ta nhất định sẽ buộc hắn phải nôn ra hết những gì đã chiếm đoạt! Cứ chờ đấy!
Mặc dù đã sang tháng Hai, nhưng thời tiết Kinh Thành vẫn lạnh buốt. Nếu không vì chuyện trong xưởng, Dương Niệm Niệm cũng chẳng muốn ra ngoài.
Khi cô trở về từ bệnh viện, Lý Phong Ích đang đứng chờ ở cửa, vẻ mặt lo lắng. Thấy cô lái xe về, cậu ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Dương Niệm Niệm vừa xuống xe, cậu ấy đã quan tâm hỏi: "Nhị tẩu, chị đi đâu thế? Sao giờ này mới về?"
Cậu ấy lo lắng đứng ngồi không yên, đến nơi thấy cửa đóng, trong lòng thấp thỏm sợ Dương Niệm Niệm gặp nguy hiểm.
Dương Niệm Niệm cười đáp: "Đừng lo, chị đi bệnh viện gặp bác sĩ Lưu, tiện thể gặp luôn người đứng sau giật dây."
Lý Phong Ích nghe vậy, tim Lý Phong Ích thót lại: "Nhị tẩu, sao chị không gọi em đi cùng? Chị đang mang thai, lỡ người ta bắt nạt chị thì sao?"
Tuy biết nhị tẩu rất thông minh, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ yếu mềm, nếu gặp phải kẻ thô lỗ, không biết lý lẽ thì sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Niệm Niệm nói đùa với giọng điệu nhẹ nhàng: "Thế nên chị mới chọn gặp họ ở bệnh viện mà! Nếu có chuyện gì xảy ra, còn được cứu chữa kịp thời."