Lý Phong Ích không rõ Dương Niệm Niệm định làm cái trò gì, mắt vẫn dán chặt vào Dương Tuệ Oánh và mấy gã đàn ông xung quanh cô ta. Anh hai đã dặn phải để ý người đàn ông đi cùng Dương Tuệ Oánh. Dù hiện tại chỉ thấy Ngô Thanh Hà, nhưng có thể Ngô Thanh Chí đang chống lưng cho cô ta, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Có lẽ ánh mắt của Lý Phong Ích quá chăm chú, đến nỗi Ngô Thanh Hà cũng nhận ra. Cô ta lấy làm lạ hỏi: "Em rể của Dương Niệm Niệm sao cứ nhìn chằm chằm cô thế?"
Dương Tuệ Oánh quay đầu liếc một cái rồi quay lại, sửa sang lại quần áo, giọng khinh khỉnh: "Tôi làm sao biết được?"
Ngô Thanh Hà nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Dương Tuệ Oánh. Dương Tuệ Oánh nói chuyện hờ hững và có vẻ coi thường cô ta.
"Dương Tuệ Oánh, cô nói chuyện với tôi kiểu gì đấy? Dựa vào đâu mà dám có thái độ ấy? Về đến nhà, tôi sẽ mách anh trai là chị đã ức h.i.ế.p tôi!" Ngô Thanh Hà tức tối nghĩ thầm: Dương Tuệ Oánh dựa vào đâu mà có tư cách coi thường mình?
Dương Tuệ Oánh chẳng sợ lời đe dọa của Ngô Thanh Hà. Trước kia, cô ta phải nhún nhường để mượn thế lực của Ngô Thanh Chí mà đi lên, nhưng giờ đã vào làm thư ký riêng cho vị lãnh đạo cấp trên của hắn rồi. Sau một thời gian cùng làm việc, vị lãnh đạo kia đã nhìn cô ta với ánh mắt khác hẳn. Cô ta cảm nhận được lão già kia đang có ý đồ xấu với mình, cho nên, kể cả bây giờ Ngô Thanh Chí có muốn kéo cô ta khỏi vị trí thư ký, cô ta cũng chẳng sợ.
Cứ chờ mà xem! Chẳng bao lâu nữa, Ngô Thanh Chí còn phải quay lại cầu cạnh cô ta ấy chứ!
Nghĩ đến đây, cô ta mặc kệ sắc mặt Ngô Thanh Hà, chỉ nhắc nhở: "Đấu giá sắp bắt đầu rồi, im lặng một chút."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngô Thanh Hà giận dữ trợn mắt nhìn cô ta: "Anh tôi thương tôi nhất. Cô cứ đợi đấy!"
Chẳng lẽ Ngô Thanh Hà không những thua Dương Niệm Niệm, mà còn không thể dạy cho Dương Tuệ Oánh một bài học ư?!
Hừ! Cô ta không tin!
Nếu chọc cô ta điên lên, cô ta sẽ đi mách chị dâu!
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, buổi đấu giá bắt đầu.
Người dẫn chương trình đứng trên bục, phía sau là tấm bản đồ Kinh Thành. Khoảnh đất ở đường Lĩnh Tân được khoanh một vòng bằng bút đỏ. Anh ta không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay, chúng tôi sẽ đấu giá mảnh đất ở đường Lĩnh Tân, diện tích 2.365 mét vuông, giá khởi điểm là 5.000 tệ. Bây giờ bắt đầu."
"6.000." Một gã đàn ông bụng phệ là người ra giá đầu tiên.
Ngô Thanh Hà định ra giá ngay nhưng bị Dương Tuệ Oánh ngăn lại: "Vội gì? Cứ xem Dương Niệm Niệm ra bao nhiêu đã."
Ngô Thanh Hà theo bản năng muốn cãi lại, nhưng vừa nghe thấy là để ép giá Dương Niệm Niệm, cô ta im bặt. Đúng, phải đợi Dương Niệm Niệm ra giá trước, như vậy mình sẽ là người đè cô ta, chứ không phải mình ra trước để cô ta đè mình.
Sau khi người đàn ông kia ra giá, những người khác cũng lần lượt tham gia, đẩy giá đất lên nhanh chóng đến 28.000 tệ. Trong lúc đó, cả Dương Niệm Niệm và Dương Tuệ Oánh đều chưa động tĩnh.
Khi giá đất đã lên tới 28.000, nhiều người bắt đầu tính toán giá trị thực của nó, do dự có nên tiếp tục tăng giá nữa không.
Người vừa ra giá 28.000 thấy mọi người không ai tăng giá, trong lòng thầm thở phào. Mọi người đã do dự ở 28.000 rồi, cho dù có ai ra giá nữa thì cũng chỉ lên đến 30.000. Mình chỉ cần trả 31.000, 32.000 là chắc chắn có được mảnh đất này. Tuy có cao hơn dự tính một chút nhưng cũng không quá chênh lệch.
Nụ cười đắc thắng hiện trên mặt gã đàn ông nhưng nhanh chóng cứng lại.
"32.000!" Một giọng nói trong trẻo ngân lên.
Gã đàn ông nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một cô gái xinh đẹp đang giơ biển. Chưa kịp ra giá, gã lại nghe thấy một người khác trả 35.000. Lần này cũng là một phụ nữ.
Cứ thế, cuộc đua trở nên không thể kiểm soát. Giá nhanh chóng bị đẩy lên tới 53.000.
Lúc này, gã đàn ông đã từ bỏ ý định mua mảnh đất, bực bội nói: "Thật quái đản, tôi chưa từng thấy mấy cô tiểu thư đấu giá đất bao giờ. Lại còn hai người cùng lúc nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã đàn ông ngồi bên cạnh thì hiểu rõ hơn, khẽ nói: "Tôi thấy hai cô này có vẻ đang giằng co với nhau. Mảnh đất này giá trị thực chỉ vào khoảng 32.000. Vượt qua con số đó là sẽ chịu lỗ. Hai cô này đẩy giá lên hơn 50.000, đúng là còn trẻ hiếu thắng. Về nhà chắc chắn sẽ bị người lớn trong nhà sửa lưng. Không biết là tiểu thư của xí nghiệp nào, trước giờ chưa từng thấy bao giờ."
Những người khác trong hội trường cũng xì xào bàn tán, tất cả sự chú ý đều dồn vào Dương Niệm Niệm và Ngô Thanh Hà.
Ngô Thanh Hà như bị ma xui quỷ ám, bất kể Dương Niệm Niệm ra bao nhiêu, cô ta cũng không do dự mà trả cao hơn 2.000 tệ.
Dương Tuệ Oánh nhíu chặt mày. Mức giá này đã vượt quá xa giới hạn mà Ngô Thanh Chí đã cho phép cô ta.
Đang mải suy tính, cô nghe thấy Dương Niệm Niệm lại thản nhiên đưa ra mức giá: "Năm mươi tám nghìn."
Gần như ngay lập tức, Ngô Thanh Hà vội vã hô lên: "Sáu mươi nghìn!"
Dương Niệm Niệm không ra giá ngay. Cô đợi đến khi người điều hành phiên đấu giá vừa định gõ búa tuyên bố mảnh đất thuộc về Ngô Thanh Hà, cô mới điềm nhiên ra giá: "Sáu mươi lăm nghìn."
Vẻ mặt đắc thắng của Ngô Thanh Hà chợt cứng lại, cô ta trừng mắt lườm Dương Niệm Niệm. Cô ta tin chắc rằng Dương Niệm Niệm cố ý làm khó mình, lần nào cũng đợi đúng lúc cô ta tưởng sắp thắng rồi thì lại nhẹ nhàng chốt giá.
Lúc này, lý trí của Ngô Thanh Hà đã bị cơn giận dữ nhấn chìm, cô ta cảm thấy mình đang bị khiêu khích trắng trợn. Càng thấy Dương Niệm Niệm muốn mua mảnh đất này với giá cao, cô ta càng quyết tâm phải giành lấy bằng được.
Chẳng cần suy nghĩ, cô ta giơ biển lên và hô: "Sáu mươi bảy nghìn!"
Dương Tuệ Oánh đứng ngoài cuộc mà ung dung quan sát, chẳng nói một lời. Cô ta nhận ra Dương Niệm Niệm cố tình đẩy giá với Ngô Thanh Hà, nhưng cô ta không có ý định can thiệp. Cô ta muốn nhân cơ hội này để Ngô Thanh Hà nếm mùi cay đắng.
Hiện tại, chân đứng của cô ta chưa đủ vững trong nhà họ Ngô, không thể quá lộ liễu, nên chỉ khẽ lên tiếng cảnh báo lấy lệ: "Tôi khuyên cô đừng đấu giá nữa. Dương Niệm Niệm rõ như ban ngày là đang cố ý làm khó cô đấy."
Ngô Thanh Hà gạt phắt đi: "Tôi chính là muốn cướp! Cô ta càng muốn, tôi càng không cho cô ta!"
Dương Tuệ Oánh nhanh chóng phủi tay, cốt để tự cứu mình: "Nếu anh trai cô trách, thì chuyện đó không liên quan gì đến tôi đâu."
Ngô Thanh Hà ưỡn cằm, bướng bỉnh nói: "Anh tôi thương tôi nhất. Anh ấy vốn rất ưng mảnh đất này, tôi giúp anh ấy mua, anh ấy phải cảm ơn tôi mới đúng."
Một tia khinh bỉ thoáng qua đáy mắt Dương Tuệ Oánh.
Đúng là kẻ không có đầu óc!
Đang suy nghĩ, cô ta nghe Dương Niệm Niệm lại bình thản cất tiếng ra giá: "Tám mươi nghìn!"
Con số này vừa thốt ra, cả hội trường lập tức xôn xao bàn tán.
Tám mươi nghìn tệ sao? Của cải phải cỡ nào mới có thể nuôi được một đứa con "phá gia chi tử" thế này chứ?
Dương Tuệ Oánh quay đầu nhìn Dương Niệm Niệm, trong lòng có chút kinh ngạc. Dương Niệm Niệm điên rồi sao? Bỏ tám vạn mua chỗ này? Có phải mảnh đất này thực sự đáng giá đến vậy, hay Dương Niệm Niệm đã phát tài, hoặc là chỉ để đấu đá hơn thua với Ngô Thanh Hà?
Ngô Thanh Hà nghe thấy con số tám vạn cũng sững sờ, choáng váng. Đây là tám vạn tệ đấy! Cô ta chưa từng thấy một khoản tiền lớn đến thế bao giờ. Một mảnh đất thế nào mà đáng giá nhiều tiền đến vậy? Cho dù đang tức giận đến đỏ cả mắt, cô ta cũng biết đây không phải một số tiền nhỏ, không khỏi chần chừ có nên tiếp tục đấu giá nữa không.
Sau khi do dự một lát, cô ta vẫn c.ắ.n răng quyết tâm, hét lớn: "Tám mươi nghìn sáu trăm!"
Giá vừa được đưa ra, cả hội trường vang lên một tràng cười chế nhạo.