Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 628



Ngô Thanh Hà có vẻ e dè, không dám ở lại đó chờ. Cô ta lườm Dương Tuệ Oánh, chất vấn: “Sao không phải là cô ở lại đây? Lỡ cô chuồn mất thì sao chứ?”

Dương Tuệ Oánh khinh khỉnh đáp: “Miếng đất đó do cô tự mình giơ bảng ra giá, giấy đăng ký cũng là tên của cô. Tôi rất sẵn lòng nán lại đây, nhưng cô thử hỏi mấy cán bộ xem họ có để cô ra ngoài không?”

Ngô Thanh Hà nhìn lướt qua mấy cán bộ gác cổng, sầm mặt, cay nghiệt nói: “Vậy cô nhanh chóng quay lại đi, đừng nán lại quá lâu, nếu không người ta lại nghĩ tôi không đủ sức mua, định quỵt tiền cọc mất.”

Dương Tuệ Oánh cười lạnh trong lòng. Cứ tưởng có Ngô Thanh Chí chống lưng là ván này đã chắc thắng à?

Cô ta bước ra khỏi hội trường. Ngô Thanh Chí đang đội mũ, quấn chiếc khăn len dài màu xám che kín cả mặt. Thấy Dương Tuệ Oánh bước ra mà vẫn không thấy bóng dáng em gái đâu, hắn ngầm hiểu là đất đã được mua rồi.

Vẻ mặt Ngô Thanh Chí không giấu nổi sự hớn hở, hắn lật đật tiến lên hỏi: “Mua với giá bao nhiêu?”

Dương Tuệ Oánh thản nhiên đáp lời, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Tôi nói ra e rằng anh sẽ phải giật mình.”

Ngô Thanh Chí tự tin vẫy tay: “Lúc nãy anh đã nói rồi, tám vạn mốt cũng chẳng thành vấn đề.”

Dương Tuệ Oánh chất vấn ngược lại: “Nếu là thêm mấy vạn thì sao?”

Ngô Thanh Chí tưởng tai mình ù đi: “Hả? Cô nói bao nhiêu?”

Dương Tuệ Oánh nói thật: “Gấp đôi, tức là mười sáu vạn lận.”

Ngô Thanh Chí sững sờ, rồi gân xanh trên trán nổi lên. Hắn quát ầm lên: “Cô điên rồi sao? Mười sáu vạn để mua một miếng đất hai ngàn mét vuông ở Lĩnh Tân? Cô cứ nghĩ mười sáu vạn này là mười sáu đồng bạc lẻ chắc?”

Đây là lần đầu tiên Dương Tuệ Oánh thấy Ngô Thanh Chí mất bình tĩnh, nổi cơn tam bành như vậy. Cô ta vội vàng chối bỏ trách nhiệm: “Em gái anh bị Dương Niệm Niệm gài bẫy. Cô ta cố tình dụ em ấy đẩy giá lên cao. Tôi đã cố can ngăn nhưng bất thành.”

Ngô Thanh Chí tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Không can ngăn được thì cô không biết giật phăng cái bảng trong tay nó xuống à? Mười sáu vạn, tiền đâu ra mà tôi lắm thế?”

Đừng nói là không có nhiều tiền như vậy, cho dù có, hắn cũng không đời nào bỏ ra mười sáu vạn để mua miếng đất ở Lĩnh Tân. Chuyện này đúng là chỉ có kẻ khờ mới dám làm.

“Giờ thì tính sao đây? Em gái anh còn đang ở trong chờ anh vào nộp tiền đặt cọc đấy.” Chuyện này vốn không liên quan đến Dương Tuệ Oánh, trong lòng cô ta chẳng mảy may lo lắng, chỉ tiếc là đã để Dương Niệm Niệm chiếm trọn thượng phong.

Thế cũng hay, thù hận giữa nhà họ Ngô và Dương Niệm Niệm từ nay càng thêm sâu đậm.

Ngô Thanh Chí giận dữ nói: “Ngoài bỏ tiền đặt cọc ra thì còn cách nào nữa?”

Dương Tuệ Oánh nhắc nhở: “Bỏ tiền đặt cọc thì mấy ngàn đồng tiền cọc của anh cũng mất trắng.”

Ngô Thanh Chí đương nhiên biết điều đó, nhưng hiện giờ, ngoài bỏ tiền đặt cọc ra hắn còn có thể làm gì?

Hắn hít một hơi thật sâu, nheo mắt nói: “Hay lắm, Dương Niệm Niệm! Xem ra tôi đã quá khinh thường cô rồi. Mới chỉ giao phong hiệp đầu tiên mà đã bị cô hạ gục.”

Dương Tuệ Oánh nói: “Người phụ nữ này muôn vàn thủ đoạn. Nếu không thì Dư Thuận cũng đã không phải trốn chui trốn lủi đến nỗi không dám bén mảng về Kinh Thành.”

Ngô Thanh Chí lấy lưỡi đẩy đẩy bên má: “Vào trong làm thủ tục giải quyết trước đã.”

Bên trong hội trường.

Ngô Thanh Hà thấy Ngô Thanh Chí đi vào, liền lập tức chạy đến cáo trạng trước: “Anh! Dương Tuệ Oánh đã thông đồng với Dương Niệm Niệm để gài bẫy em. Nếu không em đã không tốn kém đến vậy để mua miếng đất này.”

Cô ta trừng mắt nhìn Dương Tuệ Oánh đầy oán hận: “Người phụ nữ này trước mặt anh ta thì ngon ngọt, sau lưng lại giở trò khác.”

Ngô Thanh Chí đang bực bội, quát lớn: “Mày còn định gây chuyện đến bao giờ nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô Thanh Hà biết chuyện này đã đi quá xa, không dám tiếp tục bướng bỉnh.

Ngô Thanh Chí đưa cô ta đi làm thủ tục hủy đặt cọc, đúng lúc chạm mặt Dương Niệm Niệm cũng đang làm thủ tục xong xuôi. Ngô Thanh Hà cứ trợn mắt nhìn Dương Niệm Niệm, chỉ hận không thể nhào tới xé xác cô ra.

Ngô Thanh Chí lại trở nên bình tĩnh hơn. Mấy ngàn bạc đặt cọc mất trắng khiến hắn đau xót tận óc, nhưng cũng đành chịu chứ biết làm sao đây.

Ban đầu hắn tính toán, nếu miếng đất này về tay, hắn chỉ định bỏ ra hai ba vạn, còn lại sẽ mượn danh nghĩa để Dương Tuệ Oánh chi trả dần. Không ngờ em gái hắn lại dễ dàng bị Dương Niệm Niệm xoay như chong chóng, phải chịu một vố đau điếng, đến cả tiền đặt cọc cũng mất trắng tay. Giờ thì hay ho rồi, chẳng những mất trắng tiền bạc, mà còn bị tước mất quyền tham gia những phiên đấu giá sắp tới.

So với vẻ mặt như nhà có tang của anh em Ngô Thanh Chí, tâm trạng Dương Niệm Niệm thì lại phấn chấn vô cùng. Cô vừa mua được miếng đất ưng ý, lại vừa giăng bẫy thành công anh em nhà họ Ngô và cả Dương Tuệ Oánh. Cái cảm giác đắc thắng lúc này thật khó gì tả xiết.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hoàn tất mọi thủ tục, cô cùng Lý Phong Ích đi ra khỏi trung tâm đấu giá. Hai người vừa định lên xe về thì bị Ngô Thanh Hà hấp tấp chạy theo gọi giật lại.

“Dương Niệm Niệm, đứng lại!”

Dương Niệm Niệm quay đầu, thấy Ngô Thanh Hà đang hằm hằm đuổi theo sau, phía sau là Ngô Thanh Chí và Dương Tuệ Oánh.

Lý Phong Ích lập tức đứng chắn trước mặt Dương Niệm Niệm: “Chị dâu, chị cứ lên xe trước đi.”

Dương Niệm Niệm lại tỏ vẻ chẳng hề nao núng: “Không sao, Ngô Thanh Chí không dám để em gái hắn động tay động chân với tôi đâu.”

Ngô Thanh Chí dù gì cũng là một chủ nhiệm có chức có quyền, nếu để em gái hắn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ mà ra tay đ.á.n.h đập vợ của bộ đội, cái hậu quả đó đâu phải hắn có thể gánh vác nổi. Hắn sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới nặng nề. Hơn nữa, anh em họ vừa tham gia buổi đấu giá đất, một nơi vốn không phải là đất làm ăn của họ. Chuyện này vốn đã khiến họ đã chột dạ, lo ngay ngáy rồi.

“Dương Niệm Niệm, cô đúng là đồ thâm độc! Dám tính kế tôi như vậy!” Ngô Thanh Hà vừa thở hổn hển chạy đến trước mặt Dương Niệm Niệm, liền lạnh giọng quát hỏi.

Dương Niệm Niệm khẽ cười mỉm: “Thật nực cười. Đất là cô tự ý ra giá mua, chẳng lẽ tôi ép cô phải làm vậy sao? Khi ra giá cao hơn để giành lấy, chẳng phải cô cũng hả hê lắm đấy à?”

Ngô Thanh Hà nghẹn lời: “Dương Niệm Niệm, cô đừng có đắc ý sớm! Lần này cô đắc tội với không chỉ mình tôi đâu.”

Dương Niệm Niệm nhìn sang Ngô Thanh Chí đang đứng đằng sau Ngô Thanh Hà, nhướng mày cười nói: “Là tôi đắc tội cả anh ta luôn sao?”

Ngô Thanh Hà nhìn nụ cười của Dương Niệm Niệm, chỉ muốn đ.á.n.h cho cô ta một trận. Cô ta căm ghét cái vẻ mặt đó của Dương Niệm Niệm, như thể mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

“Dương Niệm Niệm, cô tốt nhất là quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, rồi trả lại khoản tiền đặt cọc đó cho chúng tôi. Nếu không, cô cứ chờ xem nhà máy của cô bị niêm phong đi!”

Dương Niệm Niệm suy ngẫm lời của Ngô Thanh Hà, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy là tôi phải quỳ xuống xin lỗi cô, rồi phải trả khoản tiền đặt cọc bị mất trắng đó cho các người, cô mới chịu tha thứ cho tôi phải không?”

Ngô Thanh Hà ngạo mạn nghĩ rằng Dương Niệm Niệm đã bắt đầu sợ hãi, liền nói: “Cô cứ làm trước đi đã. Còn chuyện có tha thứ hay không, thì còn phải xem thái độ của cô về sau.”

Lần này không đợi Dương Niệm Niệm kịp lên tiếng, Lý Phong Ích đã không thể chịu nổi nữa: “Cô đúng là quá kiêu ngạo rồi đấy. Cô coi thường luật pháp sao?”

Dương Niệm Niệm lại nhìn thẳng vào Ngô Thanh Chí đang đứng sau lưng Ngô Thanh Hà, lớn tiếng hỏi: “Ngô chủ nhiệm, anh cứ dung túng em gái mình hăm dọa tôi như vậy sao?”

Ngô Thanh Chí sững người, nheo mắt hỏi lại: “Cô nhận ra tôi sao?”

Nếu hắn không lầm thì đây là lần đầu tiên hắn gặp Dương Niệm Niệm. Sao cô ta lại nhận ra hắn? Chẳng lẽ cô ta đã điều tra thân thế của hắn từ trước rồi sao?

Dương Niệm Niệm vốn không hề chắc chắn, chỉ là muốn thử một chút, không ngờ Ngô Thanh Chí lại dễ dàng sập bẫy như vậy.

“Anh em nhà họ Ngô các người kiêu căng, ngạo mạn giống nhau như khuôn đúc, muốn không nhận ra cũng khó đấy.”

Bị cô ta vạch trần, Ngô Thanh Chí không giả vờ nữa. Hắn kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ ra chiếc cằm cương nghị, rồi nói: “Dương tiểu thư, tôi khuyên cô đừng sống quá kiêu ngạo. Nhà họ Ngô chúng tôi tuy không phải nhân vật lớn ở Kinh Thành, nhưng cũng không phải trái hồng mềm ai cũng có thể tùy tiện bóp nát. Chồng cô ở trong quân đội là đoàn trưởng, nhưng ra khỏi quân đội thì cũng chỉ vậy thôi. Bộ đội là nơi làm việc sống dựa vào công trạng, chắc cô cũng hiểu. Nếu lần tuyển chọn tiếp theo mà không thăng cấp, không khéo sẽ bị điều chuyển công tác. Lúc đó thì chuyển đi đâu còn chưa biết đâu.”