Ngô Thanh Chí rời khỏi cửa hội trường, vội vã đi tìm em gái và Dương Tuệ Oánh. Hắn vừa tới gần bến xe buýt, đã thấy một đám người đang xúm lại xem náo nhiệt. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, hắn vội chạy đến. Quả nhiên, hắn thấy Dương Tuệ Oánh và Ngô Thanh Hà đang đ.á.n.h nhau túi bụi, không ai chịu thua ai. Ngô Thanh Hà rõ ràng bị lép vế hơn, tóc tai bù xù, trên má còn hằn mấy vết cào đỏ ửng, rát bỏng.
“Dừng tay ngay lập tức!” Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, xông vào tách hai người ra.
Ngô Thanh Hà vừa thấy anh trai mình đến, lập tức làm mặt ấm ức, chỉ vào bên má sưng đỏ mà nức nở: “Anh ơi, Dương Tuệ Oánh ỷ thế bắt nạt em lúc anh không có ở đây! Anh xem cô ta đ.á.n.h em ra nông nỗi này?”
Dương Tuệ Oánh hừ một tiếng, chống chế: “Là cô ta động thủ trước, đừng hòng vu oan cho tôi!”
Ngô Thanh Hà trừng mắt nhìn Dương Tuệ Oánh, tiếp tục tố cáo bằng giọng đầy căm phẫn: “Anh, cô ta chính là kẻ lừa đảo! Cô ta cấu kết với con Dương Niệm Niệm để lừa gạt bọn ta! Hai người đó đã quen biết nhau từ lâu rồi.”
Ngô Thanh Chí chẳng hay Dương Tuệ Oánh và Dương Niệm Niệm có quan hệ gì, nhưng nếu những lời Dương Niệm Niệm vừa nói là thật, thì rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã biết Lục Thời Thâm là chồng của Dương Niệm Niệm, hơn nữa, cô ta lại còn có mối quan hệ bất chính với Dư Thuận. Tuy nhiên, đây là nơi công cộng, chẳng tiện vạch trần bộ mặt. Hắn nhíu mày, hạ giọng: “Thanh Hà, em về trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với cô ta.”
Ngô Thanh Hà không chịu đi, tủi hờn khôn xiết: “Anh, cô ta bắt nạt em, anh không giúp em đòi lại công bằng mà định bỏ qua như vậy sao?”
Ngô Thanh Chí cau mày: “Em cảm thấy những chuyện hôm nay còn chưa đủ ầm ĩ hay sao?”
Ngô Thanh Hà tủi hờn đến độ bật khóc, lớn tiếng trách móc: “Em ghét anh!”
Nói xong, cô ta quay đầu bỏ chạy một mạch. Ngô Thanh Chí chẳng buồn đoái hoài nữa, hắn quay lại nhìn Dương Tuệ Oánh đang sửa sang lại y phục. Dù bề ngoài không có vẻ gì là bị thương, nhưng cô ta cũng đã bị Ngô Thanh Hà đá cho mấy cái, trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ. Hắn mặt lạnh như tiền, trầm giọng nói: “Đi với tôi.”
Dương Tuệ Oánh đi theo Ngô Thanh Chí vào một quán trà. Vừa ngồi xuống, hắn đã chất vấn cô ta: “Rốt cuộc thì cô và vợ chồng Dương Niệm Niệm có quan hệ gì?”
Dương Tuệ Oánh biết chuyện đã đến nông nỗi này, chẳng còn gì để giấu giếm được nữa, bèn đành đưa ra lời giải thích đã chuẩn bị từ trước: “Tôi và Dương Niệm Niệm là hai chị em ruột cùng mẹ khác cha.”
Đồng tử Ngô Thanh Chí co lại: “Hai chị em các người bắt tay nhau giăng bẫy tôi?”
Dương Tuệ Oánh dịu giọng: “Anh cứ từ từ để tôi nói hết đã.”
Cô ta nâng tách trà lên nhấp một ngụm cho dịu họng, rồi nói tiếp: “Tuy là chị em ruột, nhưng chúng tôi không hòa thuận. Cô ta cậy có người cha dượng hết mực yêu chiều, luôn tìm cách bắt nạt tôi và cả anh trai tôi. Sau này lớn lên, tôi và anh trai đã tách ra ở riêng, thậm chí còn chuyển cả hộ khẩu đi. Sau khi mẹ tôi mất, cô ta cũng không cho mẹ tôi được chôn cất ở phần đất tổ tiên của dòng họ Dương. Thù hận giữa tôi và cô ta còn sâu nặng hơn cả mối thù giữa các người và cô ta nhiều.”
Ngô Thanh Chí tận mắt chứng kiến cảnh Dương Tuệ Oánh và Dương Niệm Niệm cãi nhau, nhưng hắn vẫn không chắc đây có phải là một màn kịch hay không. Hắn tiếp tục nghi vấn: “Vậy cô và Lục Thời Thâm thì sao? Tại sao lại có quan hệ với hắn?”
Một tia giận dữ thoáng qua đáy mắt Dương Tuệ Oánh: “Lục Thời Thâm vốn dĩ là hôn phu của tôi, là người đã định trăm năm với tôi. Kết quả, Dương Niệm Niệm biết hắn là cán bộ trong quân đội, liền giở trò đ.á.n.h tráo sổ hộ khẩu của tôi, lén lút tìm đến đơn vị của hắn.”
“Vừa rồi tôi cãi nhau, nói là tôi không cần hắn, thực ra là để giữ chút thể diện mà thôi. Sự thật là Dương Niệm Niệm đã trơ trẽn cướp đoạt hôn phu của tôi. Giờ thì anh đã hiểu tại sao tôi và cô ta lại như nước với lửa rồi chứ?”
Thấy Ngô Thanh Chí dường như vẫn còn nghi ngờ, cô ta nói tiếp: “Nếu tôi thật sự muốn liên thủ với Dương Niệm Niệm để đối phó anh, cô ta đã chẳng nói những lời đó cho anh nghe đâu.”
Ngô Thanh Chí dĩ nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng hắn đã chẳng còn một chút tin tưởng nào vào Dương Tuệ Oánh nữa. Người phụ nữ này che đậy quá tinh vi, bao nhiêu chuyện trước kia chất chồng toàn là giả dối, thử hỏi những lời cô ta nói bây giờ được mấy phần là thật lòng đây? Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, Dương Tuệ Oánh và Dương Niệm Niệm tuyệt đối là chị em. Những lời Dương Niệm Niệm nói, biết đâu cũng là sự thật.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi: “Giữa cô và Dư Thuận rốt cuộc là quan hệ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Dương Tuệ Oánh lảng tránh, rồi cô ta hỏi ngược lại: “Những lời đ.â.m chọc, ly gián của Dương Niệm Niệm, chẳng lẽ anh cũng tin sao?”
Ngô Thanh Chí nhìn chằm chằm Dương Tuệ Oánh, muốn tìm kiếm sơ hở trên nét mặt cô ta, nhưng chỉ thấy cô ta vẫn bình tĩnh, không mảy may chột dạ.
Thấy hắn không nói gì, Dương Tuệ Oánh tiếp tục biện minh: “Nếu tôi thật sự có quan hệ bất chính với Dư Thuận, em gái lớn của anh có tha cho tôi không? Trước kia Dư Thuận từng vướng vào chuyện lùm xùm với một nữ sinh viên, chẳng phải cô ấy đã đích thân tìm đến để ra mặt đó sao?”
Ngô Thanh Chí nhíu mày: “Chuyện khi nào?”
Dương Tuệ Oánh có chút bất ngờ: “Anh không biết chuyện này sao? Cô ta không về nhà mà thuật lại sao? Đúng rồi, hình như cô nữ sinh viên kia còn là bạn cùng lớp với Dương Niệm Niệm, Dư Thuận chính là thông qua Dương Niệm Niệm mà quen cô ta.”
Ngón tay Ngô Thanh Chí siết chặt vào nhau, hắn nghiến răng nói: “Vợ chồng Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm thật quá xem thường thiên hạ! Chỉ là một cái chức tiểu đoàn trưởng con con mà dám mơ tưởng đối chọi với nhà họ Ngô ư? Hừ! Chẳng lẽ chúng nghĩ nhà họ Ngô là phường hiền lành dễ bắt nạt sao!”
Dương Tuệ Oánh cố ý khiêu khích: “Tôi thấy anh cứ rụt rè, cứ như chưa từng dám đắc tội với Lục Thời Thâm vậy.”
Ngô Thanh Chí bị đ.á.n.h trúng nỗi lòng, sắc mặt biến đổi, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm: “Cô biết gì chứ? Tôi chỉ đang tìm cơ hội để giáng đòn quyết định thôi. Bọn chúng bây giờ cũng chỉ còn đang giãy giụa mà thôi, cứ để cho bọn chúng đắc chí một thời gian ngắn đã.”
Dương Tuệ Oánh nhắc nhở: “Hai mảnh đất mà Dương Niệm Niệm mua hôm nay, chẳng bao lâu nữa có lẽ sẽ bắt đầu khởi công. Không bằng anh dùng chút quan hệ cá nhân, cho cô ta một bài học đích đáng xem sao.”
Mặt Ngô Thanh Chí sa sầm: “Hai mảnh đất đó vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi. Quyền hạn của tôi không với tới được đó.”
Dương Tuệ Oánh không tài nào chịu đựng nổi cái tính nhát như thỏ đế, tiền sợ hổ hậu sợ lang của Ngô Thanh Chí, cô ta thấy hắn quả thật quá yếu hèn. Cố gắng gắng gượng nén cơn bực dọc, cô ta hỏi: “Vậy anh tính đối phó Dương Niệm Niệm như thế nào?”
Ngô Thanh Chí suy nghĩ một lát rồi nói: “Vẫn phải ra tay từ cái nhà máy kia của cô ta thôi.”
Dương Tuệ Oánh nghe thấy thì trong mắt cô ta Ngô Thanh Chí chỉ là tên nhát gan, sợ hãi phiền phức, miệng nói năng hùng hổ nhưng kỳ thực không dám trêu ngươi Dương Niệm Niệm. Cô ta cũng chẳng còn bụng dạ nào mà phải tính toán với hắn nữa, liền đứng phắt dậy, nói: “Vậy anh tự tìm cách đi! Tôi về trước đây.”
Ngô Thanh Chí ngoài vọng theo bóng lưng cô ta: “Thanh toán tiền trà đi!”
Hôm nay hắn chẳng làm được việc gì mà còn mất oan một khoản tiền, nghĩ đến mà thấy tiếc hùi hụi.
Sau vụ của Chung Quý, Lý Phong Ích đ.â.m ra cảnh giác hơn trước rất nhiều. Suốt nửa tháng ròng hắn không tuyển thêm công nhân. Mãi đến khi phân xưởng thực sự không kham nổi việc, hắn mới tuyển thêm hai người. Để đề phòng chuyện cũ tái diễn, hắn còn đặc biệt dặn những người thợ cả lấy danh nghĩa truyền nghề để giám sát công nhân mới.
Về phần Dương Niệm Niệm, kể từ khi mua được đất, cô ngày càng bận rộn đến quên ăn quên ngủ. Vừa phải thuê thợ sửa sang lại căn nhà của Khương Dương, vừa phải lên kế hoạch cho hai mảnh đất mới. Ngày nào cô cũng bận tối mắt tối mũi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô thuê mướn hai tổ thợ, một đội xây mấy dãy nhà lầu ở đường Tam Nguyên, đội còn lại xây biệt thự ở phía trước đường Thành. Bản thiết kế nhà lầu của Nghiêm Minh Hạo hoàn toàn có thể tận dụng, chỉ cần quy hoạch lại sân vườn. Cô cho công nhân thi công luôn, riêng phần sân vườn sẽ được tính toán sau.
Các loại vật liệu xây nhà, cô đều chọn những loại vật liệu thượng hạng nhất bấy giờ. Theo cánh thợ vẫn thường khoe, căn biệt thự này có thể trụ vững hai trăm năm, thậm chí còn khoác lác là có thể chống chịu động đất cấp mười. Dương Niệm Niệm tuy biết thợ nói hơi quá, nhưng cô hiểu rõ căn biệt thự này thật sự vững chãi bền chắc vô cùng. Dù sao thì cô cũng rất hài lòng.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, đã hai tháng trôi qua. Bụng Dương Niệm Niệm cũng đã nhô lên thấy rõ. Trong khoảng thời gian đó, cô chỉ về thăm đơn vị công tác của anh hai lần, sau thấy đường sá gập ghềnh, đi lại chẳng mấy tiện lợi nên cô đành phải thôi. Phần lớn là Lục Thời Thâm tranh thủ những ngày nghỉ phép hiếm hoi để về ghé thăm cô.
Chiều nay, cô định đi ra đường Thành xem tiến độ xây dựng biệt thự, vừa hé cánh cổng ra đã thấy Khương Dương đang đứng ở đó, mắt đỏ hoe.