Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 637



Dương Niệm Niệm cúp máy, lại gọi cho Trịnh Tâm Nguyệt. Cô bạn này đang trong thời gian bầu bí, tâm tình bất ổn, rất dễ suy diễn lung tung. Nếu bây giờ mà giấu, sau này Tâm Nguyệt biết mình lại là kẻ hay tin sau chót, thế nào cũng tủi thân rồi rầu rĩ.

Khi Trịnh Tâm Nguyệt hay tin Dương Niệm Niệm mang song thai, cô ấy còn hưng phấn hơn cả người trong cuộc.

"Niệm Niệm, anh Lục đúng là cừ khôi! Khó khăn lắm mới mang bầu, vậy mà một lèo được hai mụn con luôn thể... Haizz, sao ông Tần nhà mình lại chẳng nên cơm cháo gì thế chứ? Mình cũng muốn có song thai, chịu cực một lần mà có đôi ba đứa con, nghĩ thôi đã thấy sướng ran cả người! Cậu với anh Lục chính là tấm gương sáng để mình và ông Tần nhà này học hỏi đấy!"

Dương Niệm Niệm chỉ biết an ủi: "Một mụn cũng tốt mà. Mang song thai đúng là vui, nhưng bụng to nhanh lắm, mình sợ sẽ bị rạn da, còn lo sau này bụng chùng xuống, chẳng lấy lại được vóc dáng như xưa nữa."

Với một người luôn chú trọng vẻ ngoài như cô, cái giá này quả thực không nhỏ chút nào.

Trịnh Tâm Nguyệt thì lại chẳng nghĩ sâu xa, cô ấy vô tư nói: "Lo gì, cái này ở trong thôi, mặc quần áo vào ai mà thấy. Miễn sao mặt mũi vẫn tươi tắn là được. Hơn nữa, thím hai nhà mình bảo, bụng chùng sau này chăm sóc tốt sẽ hồi lại mà. Dáng cậu vốn gầy, bụng cũng chẳng tích mỡ là bao đâu..."

Nói đến đây, giọng cô ấy bỗng ấp úng: "Ối dào, mình chẳng an ủi được cậu rồi, giờ mình cũng cần người an ủi đây. Mình thà bụng đầy vết rạn, bụng chùng xuống tới tận chân, mình cũng muốn có song thai! Tiếc là công việc của mình và ông Tần nhà này đều không cho phép sinh nở nhiều. Nếu không mình sẽ sinh một đàn con, con đàn cháu đống thì phúc đức biết bao!"

Dương Niệm Niệm bật cười, cố ý trêu chọc: "Quả nhiên là được rồi thì lại chẳng biết trân quý. Ngày xưa thì 'anh Tần' ngọt lịm, bây giờ lại thành 'ông Tần' luôn rồi."

Trịnh Tâm Nguyệt bĩu môi hừ hừ: "Anh ấy chẳng giúp mình có được đôi mụn con, thế nên cái danh "ông Tần" là anh ấy "xứng đáng" nhận lấy!"

Rồi cô ấy bắt đầu kể lể tội lỗi: "Niệm Niệm này, nửa tháng rồi mình còn chưa được thấy mặt anh ấy đâu. Nếu lúc mình sinh mà anh ấy không ở bên, sau này mình sẽ dạy thằng bé gọi anh ấy là... chú Tần! Hứ, tôi nói là làm đấy!"

Dương Niệm Niệm đang nghe thì bỗng thấy Trịnh Tâm Nguyệt lặng thinh đột ngột, cứ ngỡ có chuyện gì, định hỏi thì nghe giọng nói đầy chột dạ của cô bạn:

"Anh không phải đang ở trong quân khu sao? Về từ lúc nào thế? Sao lại đứng sau lưng người ta mà chẳng lên tiếng một câu? Giật b.ắ.n cả mình!... Niệm Niệm, mình cúp máy đây nhé! Lát gọi lại cho cậu sau!"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghe giọng Trịnh Tâm Nguyệt càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng thiếu tự tin, rồi cúp máy cái "tạch", Dương Niệm Niệm liền đoán ngay là Tần Ngạo Nam đã về. Chắc chắn cô bạn này đã bị bắt quả tang nói xấu chồng rồi, phen này thế nào cũng bị "dạy dỗ" một trận ra trò. Có điều Tần Ngạo Nam là người cẩn thận, làm việc gì cũng có chừng mực nên Dương Niệm Niệm không hề cảm thấy lo lắng cho số phận của cô bạn.

Cô đặt chiếc điện thoại xuống, đang định mở chiếc ti vi xem một lát thì chị Hồng Chi mang tờ báo vào.

"Niệm Niệm, hôm nay cô còn chưa xem báo."

"Chị Hồng Chi không nhắc thì em cũng suýt quên mất."

Dương Niệm Niệm vươn tay cầm lấy tờ báo, vừa lướt qua thì chiếc điện thoại đầu giường lại réo chuông. Cứ ngỡ là Trịnh Tâm Nguyệt gọi lại, cô tiện tay nhấc ống nghe thì nghe thấy giọng Lý Phong Ích cuống quýt.

"Chị dâu hai, trong xưởng xảy ra chuyện lớn rồi! Ngô Thanh Hà nổi cơn điên, xông vào trong xưởng đập phá đồ đạc lung tung. Tụi em toàn là đàn ông con trai, cứ tới gần là cô ta lại la làng lên 'đồ lưu manh'!"

Thời này, cái tội lưu manh không hề nhỏ đâu, quan trọng là nếu để chuyện này lan ra ngoài thì chẳng hay ho gì, nên mọi người chẳng ai dám động vào Ngô Thanh Hà.

Dương Niệm Niệm nhíu mày: "Đã báo công an chưa?"

Lý Phong Ích: "Công an đang trên đường đến đây. Cô ta giờ vẫn đang đập phá lung tung ở phân xưởng."

Dương Niệm Niệm nói giọng rất bình tĩnh: "Chị sẽ tới ngay. Các cậu cứ để mặc cô ta đập phá, hỏng hóc bao nhiêu, cô ta sẽ phải bồi thường tất tật bấy nhiêu."

Lý Phong Ích nghe cũng thấy có lý, thế nên không ngăn cản Ngô Thanh Hà nữa, chỉ thấy chuyện xưởng bị đập phá là việc lớn, cần báo ngay cho chị dâu hai hay biết. Nghe Dương Niệm Niệm nói sẽ đích thân đến, hắn liền hỏi:

"Chị hai đi lại có tiện không? Hay em cho chú Trần đ.á.n.h xe đi đón chị nhé?"

Dương Niệm Niệm cúi đầu nhìn cái bụng đã lộ rõ mồn một, khẽ gật đầu: "Được, cậu cứ bảo chú Trần tới đón đi."

Sực nhớ ra điều gì đó, cô dặn dò thêm: "Tôi nhớ trước đây cậu có sắm một chiếc máy ảnh, để ở văn phòng đấy nhỉ? Nếu còn thì mang ra chụp vài tấm làm bằng chứng cụ thể."

Mắt Lý Phong Ích sáng bừng lên: "Vẫn còn! Em đi chụp ngay bây giờ đây!"

Vừa cúp máy, Dương Niệm Niệm chợt nhớ đến tờ nhật báo còn đang đọc dở. Cô ngồi xuống mép giường, tiếp tục xem, đập vào mắt là tin tức về Ngô Thanh Hà, tiểu thư của một vị cán bộ cấp cao, trên đường đến Thanh Thành cứu trợ thì không may bị cướp, bị lột sạch quần áo rồi vứt lại giữa cánh đồng hoang vắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên dưới là những dòng chữ nhỏ thêu dệt, phóng đại chi tiết câu chuyện. Từng câu từng chữ không nói thẳng ra sự việc, nhưng lại úp mở ám chỉ rằng cô ta có thể đã bị chà đạp nhân phẩm.

Bảo sao Ngô Thanh Hà lại phát rồ đến nhà máy đập phá, hẳn là ả nghi ngờ mọi chuyện do cô gây ra.

Dù tờ báo có cố tình cường điệu hóa sự việc để giật gân, nhưng nội tình được tường tận đến mức này thì chỉ có sáu người biết rõ. Đầu tiên là loại trừ cô và Triệu Bân, Tân Cương và Quyên Tử cũng không thể tự mình phơi bày tội trạng của mình. Ngô Thanh Hà thì càng không đời nào tự phơi bày tai tiếng của bản thân ra ngoài.

Vậy thì, chẳng cần nói cũng rõ ai là kẻ đã tiết lộ tin tức này cho nhà báo.

Chuyện này ầm ĩ lên, Trương Thụ Ân chính là kẻ hưởng lợi nhiều nhất. Ngô gia rất có thể vì giữ thể diện mà gả con gái cho tên ấy.

Cái tên Trương Thụ Ân này, quả thật là quá bỉ ổi.

Tiền Hồng Chi thấy sắc mặt Niệm Niệm đột nhiên biến sắc sau khi nghe điện thoại, liền lo lắng hỏi: "Niệm Niệm, có việc gì rồi sao?"

Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Không có gì đâu chị. Chị giúp em mua hai cân sườn, tối nay hầm một nồi canh sườn. Đừng cho nhiều gia vị, cứ hầm với chút củ cải và muối thôi là vừa miệng. Lát nữa em có việc phải ra ngoài, tối về ăn."

Tiền Hồng Chi gật đầu ưng thuận, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên: "Có cần chị đi cùng không?"

"Không cần đâu, em đến nhà máy, có Phong Ích quán xuyến ở đó rồi." Dương Niệm Niệm nói.

Tiền Hồng Chi nghe vậy mới bớt lo hơn: "Được rồi. Vậy tôi đợi xe đón cô rồi sẽ đi mua sườn."

"Vâng."

Dương Niệm Niệm gật đầu, cầm tờ nhật báo đọc thêm một lúc nữa. Khi chú Trần đến, cô thay dép rồi bước ra ngoài.

Đến nhà máy, cô thấy công an đang chuẩn bị áp giải Ngô Thanh Hà về trụ sở. Cô ta chắc đã đập phá không ít đồ, mệt đến mức thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Vừa nhìn thấy Dương Niệm Niệm bước xuống xe, mắt Ngô Thanh Hà trợn trừng, lập tức vùng vằng xông tới, miệng gào lên the thé:

"Dương Niệm Niệm, tao muốn kết liễu mày!"

Hai đồng chí công an một trái một phải giữ chặt cô ta lại, lớn tiếng quát: "Trật tự!"

Ngô Thanh Hà giãy giụa không thoát được, ả ta lại thét lớn: "Các người có biết ba và anh trai tôi là ai không?"

Đồng chí công an đáp: "Về đồn công an rồi khai báo sau."

Ngô Thanh Hà ủ rũ, đôi mắt đỏ ngầu ghim chặt vào Dương Niệm Niệm, giọng the thé hét lên:

"Dương Niệm Niệm, cái loại táng tận lương tâm như mày, sớm muộn gì cũng không được c.h.ế.t toàn thây đâu! Tao sẽ không tha cho mày! Ngày mai tao còn đến phá nát xưởng của mày! Chừng nào xưởng của mày chưa đóng cửa, tao còn đến đập phá mỗi ngày!"

Dương Niệm Niệm từ tốn bước ra từ phía cửa xe: "Không sao, cô cứ việc phá. Dù sao ba má và anh trai cô cũng sẽ đứng ra gánh vác mọi chuyện. Tôi vào trong xem xét thiệt hại, lát nữa sẽ trình báo với công an."

Lúc nãy cánh cửa xe che khuất, Ngô Thanh Hà không nhìn thấy bụng Dương Niệm Niệm. Lúc này, cái bụng đã nhô lên rõ mồn một, vừa nhìn là biết ngay cô đang mang thai.

Dương Niệm Niệm vậy mà lại m.a.n.g t.h.a.i con của Lục Thời Thâm!

Ý nghĩ này như sét đ.á.n.h ngang tai Ngô Thanh Hà. Cùng với chuyện trên báo, đôi mắt cô ta đỏ hoe, hận không thể xé xác Dương Niệm Niệm ra thành từng mảnh vụn.

Nghiến răng nghiến lợi, Ngô Thanh Hà rủa:

"Dương Niệm Niệm, cái con đàn bà độc ác này! Mày có bầu rồi cũng không đẻ được đứa con lành lặn đâu! Tao nguyền rủa mày c.h.ế.t cả mẹ lẫn con!"