Mẹ Ngô còn định nói gì nữa thì bị cậu hai nhà họ Ngô cắt ngang. “Anh cả nói đúng, trước hết cứ dìm chuyện này xuống đã. Riêng tôi thì nghĩ, vẫn nên sớm tìm một người chồng cho Thanh Hà đi, cho nó lấy chồng sinh con, tính cách sẽ trở nên chín chắn hơn.”
Thím hai thấy vậy cũng chen vào một câu: “Trước đây tôi đã giới thiệu cháu trai nhà ngoại cho Thanh Hà, nhưng nó chê cháu tôi chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt. Giờ nó muốn lấy thì cháu trai nhà tôi cũng không thèm lấy nó đâu.”
Ngô Thanh Chí cùng bố mẹ Ngô nghe những lời ấy thì sắc mặt lập tức tối sầm. Nhưng họ biết bây giờ không phải lúc đấu đá nội bộ, nên đành nhẫn nhịn, không nói gì.
Bố Ngô chẳng còn lòng dạ nào mà tranh cãi thêm, ông sầm mặt, nhìn Ngô Thanh Chí ra lệnh: “Con đi đón Thanh Hà về trước đi.”
Ngô Thanh Chí đáp lời, vừa đi ra đến cửa thì suýt nữa va phải Trương Thụ Ân. Đi cùng Trương Thụ Ân còn có bố mẹ hắn.
Vừa nhìn thấy Trương Thụ Ân, Ngô Thanh Chí đã nổi cơn lôi đình. Hắn mặc kệ bố mẹ Trương có mặt ở đó, nhấc chân đạp thẳng vào đùi Trương Thụ Ân.
“Mày còn dám đến đây?”
Trương Thụ Ân không kịp đề phòng, bị đạp ngã sõng soài. Hắn sợ đến mức chột dạ, cứ tưởng nhà họ Ngô đã biết chuyện gì đó, nhất thời không dám nói lời nào.
Bà Trương thấy con trai bị đ.á.n.h thì xót vô cùng, bà vội vàng chạy đến đỡ con dậy, miệng lầm bầm:
“Sao cậu lại động thủ thế? Thụ Ân nhà tôi nhìn thấy Thanh Hà cũng chỉ là vì cứu người mà thôi!”
Bố Ngô và mẹ Ngô thấy cả nhà họ Trương kéo đến thì sắc mặt ai nấy đều khó coi. Dẫu trong lòng coi thường ra mặt, nhưng để tránh chuyện càng bung bét hơn, họ đành cố nén.
“Thanh Chí, con làm gì đấy?” Bố Ngô giả vờ trách mắng con trai.
Bố Trương thấy con trai bị đ.á.n.h thì lòng không vui, nhưng ông cố dằn lại, không biểu lộ ra ngoài. Ông đi đến trước mặt bố Ngô, nói:
“Chúng tôi đều đã đọc báo rồi. Thụ Ân nó chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Hai vợ chồng già chúng tôi không hề biết. Nếu biết sớm, chúng tôi đã đến hỏi cưới từ lâu rồi. Tuy Thụ Ân nó nhìn thấy Thanh Hà là để cứu người…” Bố Trương ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhà họ Trương chúng tôi không phải là người trốn tránh trách nhiệm. Thụ Ân nhất định phải chịu trách nhiệm với Thanh Hà.”
Ngô Thanh Chí vốn tính ưa bắt nạt kẻ yếu. Hắn ta chẳng chút khách sáo, mỉa mai nói thẳng vào mặt bố Trương:
“Chịu trách nhiệm ư? Tôi thấy là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thì đúng hơn. Nhà các người đừng có mơ hão nữa.”
Mẹ Ngô vốn đã chẳng ưa gì Trương Thụ Ân. Nghĩ đến con gái mình bị thằng ranh này nhìn thấy, lửa giận trong lòng bà càng bốc cao. Vốn dĩ hôm nay đã ôm một bụng tức tối, giờ đây cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút xả.
“Các người đừng có mà thừa nước đục thả câu! Mau dẹp cái suy nghĩ này đi! Tôi không bao giờ gả Thanh Hà cho các người đâu!”
Bố Trương và bà Trương nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Trong lòng, hai ông bà thầm c.h.ử.i rủa, đúng là "giày rách mà làm như báu vật".
Hắn ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó "bịch" một tiếng, quỳ sụp xuống đất. Trương Thụ Ân trưng ra vẻ mặt thành khẩn nói:
“Bác Ngô, thím Ngô, từ nhỏ cháu đã rất thích Thanh Hà. Nhưng cháu biết mình không xứng, nên chưa bao giờ dám mơ ước. Dù cho Thanh Hà đã gặp phải chuyện không may như vậy, cháu cũng chẳng dám mở lời, định bụng giữ kín trong lòng. Ai ngờ Dương Niệm Niệm lại phanh phui chuyện này ra.”
“Hôm nay cháu cùng bố mẹ đến đây, không phải là muốn thừa nước đục thả câu, cháu chỉ mong được bày tỏ tấm lòng thành thật này. Chỉ cần Thanh Hà đồng ý, cháu sẽ cưới cô ấy ngay lập tức.”
Chẳng đợi bố mẹ Ngô kịp lên tiếng, thím hai đã hớn hở chen vào: “Anh cả, chị dâu, em thấy thằng Thụ Ân này không tồi đâu. Giờ Thanh Hà muốn tìm một người chồng tốt cũng khó. Chi bằng nó cứ lấy Thụ Ân đi. Dù sao thì chuyện gì cần thấy, thằng Thụ Ân cũng đã thấy rồi. Hai đứa lại là bạn thanh mai trúc mã, hiểu nhau từ nhỏ, lấy nó cũng coi như không tệ.”
(Trong lòng thím hai thầm nghĩ, bà chị dâu này ỷ vào chồng mình có bản lĩnh hơn chồng thím, nên ngày trẻ đã luôn bắt nạt, mấy năm nay cũng chèn ép thím không ít. Bà thím đã chờ đợi ngày này từ lâu, cái ngày mà bà chị dâu sẽ chẳng còn gì để mà khoe khoang nữa.)
Mẹ Ngô không nhịn được nữa, bà "hứ" một tiếng, gắt gỏng: "Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn nói chuyện tiết hạnh của phụ nữ? Đừng nói Thanh Hà chưa bị ai lợi dụng, cho dù có đi chăng nữa, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nó lấy được một tấm chồng tốt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thím hai bĩu môi đáp lại: "Không thể nói như vậy được đâu, chị ạ! Nếu mà tìm một gã nhà quê chân đất, thì hắn ta sẽ chẳng bận tâm đâu, vì đằng nào cũng là một bước 'lên đời' mà. Nhưng liệu Thanh Hà có chịu chấp nhận không? Kể cả có chấp nhận, thì nói ra cũng chỉ làm xấu mặt tông đường họ Ngô chúng ta. Chi bằng gả cho thằng Thụ Ân này. Tuy nó không đỗ đại học nhưng cũng coi như có học hết cấp ba. Anh cả ra mặt dùng chút quan hệ, sắp xếp cho nó một chân làm việc tử tế, thì sẽ hơn rất nhiều so với việc gả cho một tên chân đất rặt!"
Mẹ Ngô tức đến tái mặt, toàn thân run bần bật, huyết áp cũng tăng vọt.
Thấy vợ và em dâu mình sắp sửa "khẩu chiến" tới nơi, Bố Ngô liền quát lớn: "Tất cả im ngay!"
Ông chú hai của Ngô Thanh Hà thấy bố Ngô tức giận, bèn lên tiếng hoà giải:
“Gia đình hai bên có gì khúc mắc thì cứ ngồi lại nói cho rõ, chúng tôi xin phép về trước.”
Thím hai lúc rời đi còn đắc ý liếc mẹ Ngô một cái, rồi mới lắc lư người theo sau chồng đi ra ngoài.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mẹ Ngô tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn theo bóng lưng em dâu, sau đó lại đem cơn giận dồn cả lên người nhà họ Trương:
“Thanh Hà nhà tôi tuyệt đối không đời nào gả cho nhà các người! Đừng mơ tưởng hão huyền nữa!”
Trong mắt Trương Thụ Ân thoáng hiện một tia tối tăm, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra thành khẩn:
“Cháu biết cháu không xứng với Thanh Hà. Cháu chỉ muốn nói rõ một điều, lần này cháu tới đây, là thật lòng thật dạ.”
Ngô Thanh Chí lạnh giọng hừ một tiếng:
“Ai cần cậu thật lòng? Cậu là cái gì mà đòi? Cút xéo khỏi đây ngay cho tôi!”
Bà Trương nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, không giấu nổi bực tức, liền thay con trai biện giải:
“Thụ Ân cũng là một tấm chân tình, sao các vị lại có thể ăn nói khó nghe như vậy? Nó hiện tại tuy chưa có công tác, nhưng còn trẻ, vẫn có thể thi đại học. Năm nay thi không đậu thì năm sau lại thi, sớm muộn gì cũng sẽ đỗ. Đợi tốt nghiệp đại học, còn sợ gì không có công tác tốt? Thanh Hà gả cho Thụ Ân, tính ra cũng chẳng coi là chịu thiệt thòi gì! Nhà chúng tôi vốn đã không hề chê bai chuyện danh tiết của Thanh Hà, vậy mà nhà họ Ngô các vị lại còn bày đặt kén cá chọn canh.”
Nói đến cuối cùng, giọng bà ta khẽ lại, nhưng vẫn đủ để cả nhà Ngô nghe rõ từng chữ.
Mẹ Ngô tức phát run. Nếu không phải vì bà Trương là đàn bà, Ngô Thanh Chí đã ra tay.
Ông Trương tuy rằng cùng vợ nghĩ giống nhau, nhưng trên mặt lại ra vẻ đạo mạo quát lớn một câu, “Bà nói năng lảm nhảm cái gì vậy?”
Sau đó ông ta hướng về phía bố Ngô tỏ vẻ xin lỗi: “Bà ấy không được học hành nhiều, ăn nói hồ đồ, thiếu suy nghĩ, mong các vị đừng chấp nhặt. Lần này chúng tôi đến đây, cũng không có ý gì khác, chủ yếu là muốn bày tỏ chút thành ý thôi.”
Ngô Thanh Chí còn định mở lời, bố Ngô đã ngắt lời: “Con đi đón Thanh Hà về đi.” Sau đó ông nói với con dâu: “Đưa mẹ chồng con vào phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Vợ Ngô Thanh Chí ở nhà chồng vốn dĩ không có tiếng nói, thấy trong nhà có chuyện thì cũng chỉ coi như xem kịch vui, một chút cũng không tỏ ra đồng cảm với gia đình chồng. Cô ta nghe bố chồng bảo tránh mặt thì lập tức đỡ mẹ chồng vào phòng.
Khi những người khác đã đi khỏi, bố Ngô mới mời ông bà Trương ngồi xuống, sầm mặt nói mấy lời khách sáo xã giao:
“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, mọi người đều nóng giận, có gì sơ suất, xin các vị niệm tình bỏ qua. Các vị đừng để bụng.”
Bố Ngô tuy khinh thường nhà họ Trương, nhưng tư tưởng ông ta lại khá cố hữu. Giờ đây ai cũng biết, chuyện con gái út của ông ta ở Thanh Thành có lẽ đã bị xâm hại, lại còn bị Trương Thụ Ân nhìn thấy. Việc tìm một người môn đăng hộ đối là điều không thể. Ông ta chỉ có thể tìm một người tương đối phù hợp. Nếu phải chọn một người như vậy, nhà họ Trương là lựa chọn tốt nhất.
Thứ nhất, Trương Thụ Ân đã nhìn thấy con gái út. Thứ hai, em dâu ông ta nói quả không sai, Trương Thụ Ân là học sinh cấp ba. Ông ta có thể dùng chút ít quan hệ để sắp đặt cho hắn một chân công tác tử tế. Vài năm nữa lại được thăng chức, cũng không đến nỗi quá tệ.