Nhà máy dời đi, toàn thể công nhân ai cũng bất ngờ, nhưng may mắn là địa điểm mới không quá xa, vẫn nằm trong phạm vi Kinh Thành.
Mỗi tuần được nghỉ hai ngày, họ có thể về nhà thăm nom, nên không ai muốn bỏ lỡ một công việc tốt như thế này. Bà chủ tâm lý, đãi ngộ lại tốt, còn có thưởng khi chuyển địa điểm—đúng là của hiếm, chẳng dễ mà tìm được đâu. Nếu có thì cũng chẳng đến lượt họ. Vậy nên, nếu bây giờ có ai xin nghỉ việc, lập tức sẽ có người khác tranh mất chỗ. Kẻ nào bỏ việc lúc này chẳng khác nào đồ ngốc.
Thế nên, chẳng có một công nhân nào xin nghỉ.
Người lao động thời này rất hiền lành chất phác, họ cảm thấy ăn không ngồi rồi mà vẫn lĩnh lương thì thấp thỏm không yên lắm. Đặc biệt là trong suốt quãng thời gian nhà máy tạm nghỉ vừa rồi, họ cứ nơm nớp lo nhà máy sẽ đóng cửa luôn.
Khi được thông báo có thể trở lại làm việc, dù phải chuyển địa điểm, ai nấy đều hân hoan phấn khởi. Mọi người chủ động chung tay vận chuyển, chỉ trong một ngày, nhà máy đã được dọn sạch sẽ.
Ở bên Ngô Thanh Hà, tuy đám cưới được tổ chức đơn giản, nhưng nhà họ Ngô và nhà họ Trương vẫn có khá nhiều họ hàng, bạn bè đến dự. Ngày hôn lễ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trương Thụ Ân mệt nhoài sau một ngày dài. Đến tối, hắn bị đám bạn bè và anh em cùng lứa đẩy thẳng vào phòng tân hôn. Mọi người cười nói rôm rả, chuẩn bị phá hôn phòng thì Ngô Thanh Hà mặt mày cau có, xua đuổi bọn họ ra ngoài.
Trương Thụ Ân cảm thấy mất thể diện vô cùng. Chờ mọi người đi hết, hắn đóng sầm cửa phòng rồi quay sang quở trách cô ta.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của hai đứa mình, mọi người đến phá hôn phòng là để quý mến anh, đây là phong tục cưới hỏi. Em cứ trưng cái bộ mặt khó đăm đăm ra làm gì?”
Ngô Thanh Hà trừng mắt, quát lớn:
“Vừa mới cưới nhau, anh đã dám lên mặt dạy đời tôi rồi sao?”
Trương Thụ Ân kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện Ngô Thanh Hà, ra vẻ một người đàn ông trụ cột trong nhà.
“Anh đâu có dạy dỗ, anh đang giảng giải đạo lý với em thôi. Em gả về nhà anh rồi thì là người của nhà họ Trương. Anh là chồng của em, trước mặt người ngoài em phải giữ thể thống cho anh chứ!”
Ngô Thanh Hà cười khẩy. “Nhà anh cưới tôi mà lễ hỏi chỉ có vỏn vẹn một trăm tệ. Đến cái phòng tân hôn cũng là của anh trai tôi. Anh còn đòi thể diện gì nữa? Anh mà thực sự cần thể diện thì cút ngay khỏi nhà anh tôi đi.”
Trương Thụ Ân cảm thấy bị làm nhục. “Hồi đó anh đã nói cưới xin ở nhà anh, nhưng em không chịu.”
Ngô Thanh Hà không buông tha, lời nói càng thêm chua ngoa. “Anh cũng quá mặt chai mày đá thật. Từ bé đến giờ tôi sống sung sướng, mới cưới ngày đầu đã bắt tôi chui vào cái ổ ch.ó rồi hả?”
Trương Thụ Ân bị chạm tự ái. “Ăn nói cho phải phép, sao lại bảo là ổ chó? Đó là chỗ ba mẹ anh ở đấy!”
Ngô Thanh Hà càng hống hách.
“Tôi bảo là ổ ch.ó đấy, anh định làm gì tôi nào?”
Trương Thụ Ân cãi không lại, cũng chẳng muốn gây gổ đêm tân hôn nên cố nhịn.
Hắn càng nhịn, Ngô Thanh Hà càng coi thường. “Cả nhà các người đều là lũ vô dụng, những kẻ hèn nhát không có chút xương sống nào!”
Trương Thụ Ân cố nén cơn giận trong lòng. “Thanh Hà, em đã về nhà họ Trương thì cũng là người nhà. Đừng lúc nào cũng nh.ụ.c m.ạ gia đình anh như vậy. Anh biết em không muốn cưới anh, cũng hiểu em đang ấm ức. Nhưng giờ đã thành vợ chồng, chúng ta phải sống cho tử tế.”
Để xoa dịu cô ta, hắn tiếp lời. “Em nghĩ anh không muốn trả thù Dương Niệm Niệm, không muốn em được hả giận sao? Những kẻ đến quấy phá nhà máy của cô ta lần trước, đều là anh sắp xếp đấy. Dương Niệm Niệm sợ đến mức nửa tháng nay vẫn chưa dám mở cửa nhà máy.”
Ngô Thanh Hà nghe nhà máy của Dương Niệm Niệm phải đóng cửa hơn nửa tháng thì trong lòng vui hẳn. Nhưng khi biết là Trương Thụ Ân làm, cô ta lại nửa tin nửa ngờ.
“Anh làm à? Anh lấy đâu ra người?”
Ánh mắt Trương Thụ Ân thoáng nét gian trá. “Anh bỏ ra mấy chục tệ, thuê mấy tên du côn đến quậy phá đấy.” Dù sao thì những kẻ đó cũng chẳng ai biết mặt. Hắn cứ nói đại là mình thuê, Ngô Thanh Hà cũng chẳng có cách nào kiểm tra thực hư.
Ngô Thanh Hà hừ một tiếng, khẽ bĩu môi. “Xem ra anh cũng còn có chút bản lĩnh đàn ông đấy chứ.”
Thấy Ngô Thanh Hà nguôi giận đôi chút, Trương Thụ Ân đứng dậy, mon men lại gần cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả thật, khi không cáu kỉnh, Ngô Thanh Hà cũng khá xinh đẹp. Nhất là lúc này, nàng đang diện bộ áo cưới đỏ thẫm, mặt mũi lại được điểm tô son phấn. Trương Thụ Ân nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy khôn nguôi, những hình ảnh khi Ngô Thanh Hà bị mấy tên du côn kia vây hãm, quần áo xộc xệch cứ hiện lên trong đầu hắn. Hắn bứt rứt không yên, đưa tay muốn chạm vào tay cô ta.
“Thanh Hà, nếu em không muốn bị người ngoài phá hỏng đêm tân hôn, chúng ta mau nghỉ ngơi nhé!”
Ngô Thanh Hà hất tay hắn ra. “Anh đi tắm trước đi.”
Trương Thụ Ân tuy không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tắm.
Ngô Thanh Hà trong lòng bực bội không yên, cô ta không muốn Trương Thụ Ân chạm vào mình dù chỉ một chút. Thế nhưng tối qua, bố mẹ đã đặc biệt dặn dò, không được bướng bỉnh, nếu mới cưới mà đã không tròn đạo vợ chồng, nhà họ Trương sẽ quay lưng đi rêu rao khắp làng trên xóm dưới, thế thì phiền phức lớn.
Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, cô ta nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên bàn, tiện tay cầm lên ném thẳng xuống đất. Cái hộp bật nắp, một tờ giấy được gấp gọn gàng từ bên trong rơi ra.
Đây là chiếc hộp mà một thằng bé đã đưa cho cô ta sau khi làm hôn lễ xong.
Lúc ấy, cô ta cứ nghĩ đó là con cháu của một người họ hàng nào đó, vả lại nhà họ Trương cũng chẳng khá giả gì, chắc cũng chẳng có món đồ quý giá gì, nên tiện tay để đại lên bàn.
Vì tò mò, Ngô Thanh Hà nhặt tờ giấy lên xem. Vừa đọc, đôi mắt cô ta liền trợn trừng. Cơn giận dữ bỗng chốc bùng lên, cô ta cầm theo tờ giấy, đi thẳng vào nhà vệ sinh, đạp cửa xông vào.
Trương Thụ Ân vừa cởi áo ra, nghe tiếng cửa mở, hắn mới sực nhớ mình quên cài then. Hắn cuống quýt lấy vạt áo che thân, rồi lại nghĩ đã là vợ chồng, che làm gì cho thêm rách việc.
Hắn trơ trẽn hỏi. “Thanh Hà, em muốn tắm chung với anh à?”
Ngô Thanh Hà chỉ cảm thấy ghê tởm tận cùng, không nói một lời, lao đến tát Trương Thụ Ân hai cái thật mạnh. Vẫn chưa hả giận, cô ta lại cào cấu lên mặt hắn.
“Hay cho Trương Thụ Ân nhà anh! Thì ra chính anh đã tiết lộ chuyện của tôi ở Thanh Thành! Đồ khốn nạn, tôi đ.á.n.h c.h.ế.t anh!”
Trương Thụ Ân không hiểu Ngô Thanh Hà đột nhiên phát điên gì mà lại nói vậy, vừa lẩn tránh vừa kêu oan ầm ĩ.
“Em lại nghe ai nói bậy bạ đấy?”
Ngô Thanh Hà điên cuồng gào lên. “Có người đã truyền tin cho tôi biết rồi!”
Trương Thụ Ân chột dạ nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối cho bằng được.
“Người ta có ý chọc ngoáy, ly gián mà em cũng tin cho được à?”
Ngô Thanh Hà không tin lời hắn. Hai người giằng co trong nhà vệ sinh một hồi lâu, cho đến khi Ngô Thanh Hà đ.á.n.h mệt, cô ta mới gục xuống khóc lóc đòi về nhà mẹ đẻ.
Trương Thụ Ân sợ nhà họ Ngô tin lời cô ta, đành phải lẽo đẽo đi theo về.
Suốt dọc đường, mặt hắn âm u, đầy giận dữ. Hắn chỉ biết duy nhất Dương Tuệ Oánh là người biết chuyện này. Chắc chắn là Dương Tuệ Oánh đã tiết lộ cho Ngô Thanh Hà! Ngày mai, hắn nhất định phải tìm cô ta để tính sổ sòng phẳng.
Vừa về đến nhà họ Ngô, Ngô Thanh Hà đã lăn ra khóc lóc kể lể mọi chuyện, Trương Thụ Ân cũng thở dài than vãn, ra sức kêu oan.
Bố mẹ Ngô mặt mày khó coi ra mặt. Cả hai đều không biết ai nói thật, ai nói dối.
Nhưng lúc này, dù chuyện có phải do Trương Thụ Ân làm hay không, họ cũng phải tìm cách dỗ dành con gái đã. Nếu mới cưới mà đã đòi ly hôn, cấp trên chắc chắn sẽ để ý.
Bố Ngô đành phải đứng về phía Trương Thụ Ân, lớn tiếng nói rằng đây là do Dương Niệm Niệm giở trò phá hoại. Ngô Thanh Hà không tin, nhưng bố mẹ đã không bênh vực, cô ta cũng đành bất lực.
Cuối cùng, cô ta đành bị ép phải về nhà cùng Trương Thụ Ân.
Trương Thụ Ân nhìn thấy thái độ của bố mẹ vợ, liền không còn e ngại Ngô Thanh Hà nữa. Vừa về đến nhà, hắn đã cưỡng ép Ngô Thanh Hà hoàn thành lễ hợp cẩn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi