Giang Thêm bị Dương Niệm Niệm làm cho ngỡ ngàng, không biết nói gì. Hắn cứ nghĩ một người có chính kiến như cô sẽ tham gia sâu vào việc phát triển nhà máy, trong lòng còn lo lắng về những bất đồng trong quan điểm. Nào ngờ Dương Niệm Niệm lại thoải mái đến vậy.
Hắn sững sờ một lúc, rồi nghiêm túc trình bày những kế hoạch tiếp theo: “Tiền lương của công nhân đã được trả hết, tiền hàng cũng đã thanh toán một phần. Số tiền còn lại, tôi định sẽ dùng để thanh toán dứt điểm số tiền hàng còn thiếu trước đây.”
Dương Niệm Niệm rất tán thành cách làm của hắn: “Việc ưu tiên thanh toán tiền hàng và lương công nhân là hoàn toàn đúng đắn.”
Thấy Dương Niệm Niệm không có ý kiến, Giang Thêm tiếp tục nói: “Bên Hoa Tân rất hài lòng với sản phẩm của chúng ta, sau này họ sẽ tiếp tục hợp tác. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ký hợp đồng trực tiếp với họ, không cần lo bị lừa nữa.”
Thấy Giang Thêm nhắc đến Hoa Tân, Dương Niệm Niệm liền tò mò hỏi: “Hồi đó, sao các anh lại chấp nhận để Hoa Tân nợ số tiền lớn đến vậy, lại còn kéo dài như thế?”
Dù có người trung gian, cũng không thể để một nhà máy nợ nhiều tiền và nợ lâu đến thế. Chẳng lẽ họ không chút nghi ngờ nào sao?
Giang Thêm giải thích: “Kẻ đó đã giới thiệu nhiều nhà máy, Hoa Tân chỉ là một trong số đó. Mà riêng khoản tiền hàng với bên đó lại lớn nhất. Bố tôi tin rằng một nhà máy lớn như vậy sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, do người bạn thân của bố tôi đứng ra bảo đảm, hết lời khen ngợi nên ông rất tin tưởng."
Dương Niệm Niệm hỏi: “Các anh không báo công an sao?”
Giang Thêm hít một hơi thật sâu, thở dài: “Có báo rồi, nhưng chẳng ăn thua. Hoa Tân ký hợp đồng với người đó, còn người đó và bố tôi thì không có hợp đồng bằng văn bản. Bố tôi quá tin tưởng ông ta, không ngờ người bạn thân từ nhỏ lại lừa gạt trắng trợn như vậy.”
Dương Niệm Niệm cũng chẳng biết nên nhận xét thế nào về chuyện này, cũng không biết an ủi ra sao. Bố Giang Thêm vì chuyện này mà đột quỵ, ra đi đột ngột, bao lời an ủi lúc này cũng hóa thừa thãi.
Thấy Dương Niệm Niệm im lặng, Giang Thêm tiếp tục nói: “Hồi đó tôi cũng có phần lỗi, vì quá bận công tác ở đơn vị nên ít sát sao việc nhà máy.” Lúc đó hắn chỉ biết bố mình trong suốt ba tháng trước khi bị đột quỵ phải nhập viện luôn rất lo lắng, nhưng mỗi khi hắn hỏi, bố đều nói không có chuyện gì. Đến khi hắn biết sự thật thì đã quá muộn. Kẻ lừa bố hắn ta đã cao chạy xa bay cùng cả gia đình. Ngay cả khi hắn muốn trả thù, cũng không thể tìm được người.
Dương Niệm Niệm cũng không biết phải đ.á.n.h giá chuyện này như thế nào. Thật ra, vào thời này, không ít người bị lừa. Đỗ Vĩ Lập chẳng phải cũng là một trong số đó sao?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô chỉ có thể an ủi: “Là kẻ xấu quá đỗi xảo quyệt thôi. Ông chủ Giang xem kẻ đó là bạn nên mới mắc lừa, đó không phải là lỗi của ông, cũng chẳng phải lỗi của anh. Kẻ đáng trách duy nhất là tên lừa đảo kia.”
Giang Thêm thoáng nở nụ cười chua chát. Hắn không muốn mang những phiền muộn, tiêu cực của mình tới cho người khác. Hơn nữa, trong xưởng còn một đống việc cần giải quyết, hắn liền chào tạm biệt rồi quay về nhà máy.
Dương Niệm Niệm vốn định nhờ chú Trần đưa mình về, nhưng Lý Phong Ích lại nói: “Chị dâu, hay chị ở lại thêm một lát? Nửa tiếng nữa sẽ có mấy cô gái đến phỏng vấn kế toán và nhân viên văn thư.” Chị dâu có con mắt nhìn người tinh tường, chuyện tìm kế toán quan trọng như vậy, nếu có chị đích thân chọn lựa thì còn gì bằng.
“Cũng được.” Dương Niệm Niệm tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế làm việc.
Vừa lúc có người ở cửa gọi Lý Phong Ích đến phân xưởng, hắn nói với Dương Niệm Niệm một tiếng rồi ra khỏi văn phòng.
Dương Niệm Niệm tiện tay mở sổ sách ra xem. Trên đó là những khoản thu chi do Lý Phong Ích cẩn thận ghi chép. Chữ tuy không đẹp, nhưng từng khoản mục lại vô cùng chi tiết, rõ ràng. Để Dương Niệm Niệm dễ bề đối chiếu, hắn còn cố tình tách riêng các khoản thu và khoản chi, đồng thời tổng kết lại ở cuối mỗi trang.
Dương Niệm Niệm vừa xem được một lát, em bé trong bụng đã đạp cô. Dù qua lớp quần áo, cô vẫn có thể thấy một khối nhỏ nhô lên rõ rệt. Cô tò mò dùng ngón tay chạm khẽ vào bụng, khối lồi nhỏ liền co lại. Cô tự hỏi liệu cái vừa nhô lên có phải là gót chân bé xíu của đứa trẻ trong bụng không.
Đang suy nghĩ, Lý Phong Ích đã dẫn hai cô gái vào.
Hai cô gái đều trông đoan trang, tuổi còn trẻ, cốt cách hiền lành. Cả hai đều sở hữu đôi mắt hai mí to tròn, nước da hơi vàng rám nắng, ngũ quan hài hòa, toát lên vẻ đẹp phúc hậu của người con gái miền quê.
“Đây là bà chủ,” Lý Phong Ích giới thiệu.
Lời vừa dứt, cô gái bên cạnh hắn liền thỏ thẻ: “Bà chủ trẻ măng quá, lại còn xinh xắn nữa chứ!”
Những lời khen ngợi này, Dương Niệm Niệm đã nghe đến thuộc lòng, trong lòng chẳng chút bận tâm. Cô sẽ không vì đôi ba lời tâng bốc mà nhận người. Có được giữ lại hay không, vẫn phải trông vào năng lực của chính họ.
“Hai cô tên gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô gái nhanh nhảu tự giới thiệu: “Tôi tên là Liễu Tuệ Tuệ.” Đoạn cô ta chỉ tay sang người bên cạnh: “Còn đây là Tôn Hải Hà, chị họ của tôi. Cả hai chúng tôi đều đã tốt nghiệp trường trung cấp.”
Dương Niệm Niệm hỏi: “Sao không học lên nữa?”
Liễu Tuệ Tuệ thoáng chần chừ, ánh mắt có chút tránh né, dường như đang giấu giếm điều gì đó.
Tôn Hải Hà thấy cô em họ im lặng, bèn lên tiếng: “Anh trai tôi may mắn đỗ đại học, nhưng gia cảnh túng thiếu, không đủ sức lo cho cả hai anh em đèn sách, nên tôi đành gác lại ước mơ, ra ngoài kiếm việc làm. Ban đầu trường trung cấp hứa hẹn sẽ giới thiệu công việc sau khi ra trường. Ai ngờ khi tôi tốt nghiệp thì nhà trường lại bãi bỏ chính sách này.”
Liễu Tuệ Tuệ lúc này dường như đã kịp nghĩ ra câu trả lời, liền nhanh nhảu nói theo: “Tôi cũng muốn sớm ra ngoài đi làm để san sẻ bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình ạ.”
Dương Niệm Niệm nhẹ giọng hỏi: “Hai cô có thông thạo việc dùng bàn tính không?”
Tôn Hải Hà gật đầu: “Biết ạ.”
Liễu Tuệ Tuệ bĩu môi ra vẻ khinh thường: “Bây giờ người ta đều dùng máy tính cả rồi, ai mà còn dùng bàn tính làm gì nữa chứ?”
Dương Niệm Niệm không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Tôn Hải Hà: “Tôn Hải Hà, cô đưa bản lý lịch cá nhân cho tôi xem qua.”
Tôn Hải Hà vội vàng tháo chiếc túi xách con cóc đang đeo trên vai, cẩn thận lấy ra bản hồ sơ rồi đưa cho Dương Niệm Niệm. Liễu Tuệ Tuệ cũng lật đật lấy hồ sơ của mình ra, cùng đặt lên mặt bàn.
Dương Niệm Niệm xem xét hồ sơ của Tôn Hải Hà một lúc rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vậy cô cứ đến làm việc từ ngày mai nhé! Thời gian thử việc sẽ là nửa tháng. Nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ được nhận vào làm chính thức.”
Tôn Hải Hà mừng rỡ: “Cảm ơn bà chủ.”
Liễu Tuệ Tuệ thấy Dương Niệm Niệm chỉ chăm chú xem hồ sơ của Tôn Hải Hà mà chẳng đả động gì đến bản của mình, liền sốt ruột hỏi: “Thế còn tôi thì sao ạ?”
Dương Niệm Niệm trả lời: “Ở đây tôi chỉ tuyển một kế toán thôi.”
Liễu Tuệ Tuệ lộ rõ vẻ không hài lòng, giọng điệu có chút khó chịu: “Nhưng tôi cũng đã đặt hồ sơ lên bàn rồi, tại sao cô lại chọn chị ấy mà không chọn tôi chứ?”
Lý Phong Ích nghe vậy liền ngầm hiểu vì sao Dương Niệm Niệm không tuyển Liễu Tuệ Tuệ. Hắn cầm hồ sơ của cô ta, trả lại: “Không phải cứ nộp hồ sơ là chắc chắn được nhận. Cô có thể về được rồi.”
Liễu Tuệ Tuệ giật phắt lấy bản lý lịch từ tay Lý Phong Ích, trừng mắt lườm Dương Niệm Niệm một cái rồi hậm hực quay lưng đi thẳng ra ngoài, không thèm chờ Tôn Hải Hà thêm giây phút nào.
Tôn Hải Hà thấy vậy, thoạt muốn đuổi theo can ngăn, nhưng rồi lại phân vân không biết có nên đi hay không, cô bản năng hướng ánh mắt về phía Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Cô cũng có thể về. Ngày mai cứ đến làm việc đúng giờ là được. Mức lương bổng và các chế độ đãi ngộ đều đã được niêm yết rõ ràng trong bản thông báo tuyển người rồi, cô đã xem qua chưa?”
Tôn Hải Hà gật đầu: “Xem rồi ạ. Vậy tôi xin phép về, bà chủ.”
Khi cả hai người đã khuất bóng, Lý Phong Ích liền tấm tắc nói: “Chị dâu quả nhiên có con mắt nhìn người tinh tường. Cô Liễu Tuệ Tuệ đó thật sự không thích hợp làm kế toán.”
Dương Niệm Niệm nhớ lại thái độ của Liễu Tuệ Tuệ vừa rồi, chậm rãi nhận xét: “Cô ta không hề chuyên tâm, lại thích phô trương và lắm lời. Có lẽ cô ta không đậu kỳ thi tốt nghiệp cấp ba nên mới không tiếp tục đèn sách.” Cô dừng lại một lát rồi nói thêm: “Tôn Hải Hà tuy nhút nhát, nhưng làm việc sẽ cẩn trọng hơn, ít khi mắc lỗi lầm.”
Vừa dứt lời, người bảo vệ đến báo tin lại có người đến xin việc. Lý Phong Ích liền ra ngoài dẫn người vào. Lần này, Dương Niệm Niệm đã tuyển thêm một cô gái tên Từ Uyển vào làm nhân viên văn thư.
Cứ thế, thời gian trôi đến giữa buổi trưa. Dương Niệm Niệm cảm thấy bụng đã réo, liền dặn lão Trần đưa mình về Tứ Hợp Viện.