Lục Thời Thâm nhìn cô, thấy sắc mặt cô vẫn bình thản, không chút suy sụp vì cái c.h.ế.t của Dương Trụ Thiên. Hắn nhẹ nhõm hẳn, rồi khẽ nói:
“Anh đã điều hai chiến sĩ cảnh vệ đến canh gác trước cửa phòng bệnh. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện ở Cục Công an cứ để anh gánh vác.”
Khu ký túc xá và xưởng đúc đều đứng tên mình, giờ cô đang trong thời gian ở cữ, không tiện đứng ra giải quyết. Hắn đương nhiên phải đứng ra lo liệu.
“Anh cứ đi đi! Em nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Dương Tuệ Oánh. Dương Trụ Thiên luôn nghe lời cô ta răm rắp, không có sự chỉ điểm của cô ta, hắn không đời nào dám làm mấy chuyện tày trời này. Tốt nhất là có thể tìm được chứng cứ, bắt gọn cả Dương Tuệ Oánh một mẻ luôn.”
“Bọn họ còn dám ra tay tàn độc với người lạ, chưa chắc đã không có ý định hãm hại em và con. May mà chúng ta đã chuyển viện rồi, nếu không thì chẳng biết họ sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì nữa.”
Chỉ nghĩ đến thôi, Dương Niệm Niệm đã thấy lạnh người, trong lòng còn kinh hãi.
Lục Thời Thâm đương nhiên cũng nghĩ đến những điều này, hắn khẽ nhíu mày:
“Dương Trụ Thiên đã chết, giờ đây không còn chứng cứ nào cho thấy có kẻ đứng sau giật dây cả.”
Dương Niệm Niệm nghĩ lại cũng đúng, chỉ đành nói:
“Vậy anh mau chóng đi lo liệu công việc đi!”
“Được.” Lục Thời Thâm trấn an cô bằng một giọng điệu kiên định, “Ưu tiên hàng đầu của em bây giờ là dưỡng sức khỏe cho thật tốt, mọi chuyện khác cứ để anh lo.”
Dương Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng hắn khuất dần sau cánh cửa, cô mới khẽ nhắm mắt chợp chờn, ngẫm nghĩ về cái c.h.ế.t của Dương Trụ Thiên, chỉ thấy mọi thứ thật đột ngột. Một con người to khỏe, vậy mà nói c.h.ế.t là chết.
Thật tình không tài nào hiểu nổi, vì lẽ gì mà Dương Trụ Thiên và Dương Tuệ Oánh lại cứ nhất quyết đối đầu với cô cho bằng được. Bọn họ đã mở mấy cửa hàng thời trang, rõ ràng là đang kiếm được bộn tiền, nếu không làm mấy chuyện liều lĩnh này thì đời này đã có thể sống an nhàn sung túc rồi, vậy mà nhất định phải làm ra chuyện kinh thiên động địa thì mới chịu.
…
Khi Dương Tuệ Oánh nhận được tin dữ, cô ta cũng không thể tin nổi, cô ta đã đoán được anh trai có thể bị bắt, nhưng lại không thể ngờ anh trai mình lại đột ngột qua đời. Chỉ khi bước vào nhà quàn, nhìn thấy t.h.i t.h.ể Dương Trụ Thiên, cô ta mới tin rằng anh trai thật sự đã đi rồi.
Dương Tuệ Oánh run rẩy xốc tấm vải bọc t.h.i t.h.ể lên, nhìn thấy t.h.i t.h.ể Dương Trụ Thiên, cô ta suýt ngất xỉu tại chỗ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta liền gục xuống t.h.i t.h.ể anh trai mà khóc nấc nghẹn. Trong đầu cô ta hiện lên cảnh hai anh em từ nhỏ đến lớn sống nương tựa vào nhau.
Dù sau này khi đã bắt đầu kinh doanh, cô ta thường hay chê anh trai mình không được lịch sự cho lắm, nhưng cái c.h.ế.t của anh trai còn khiến cô ta đau đớn khổ sở hơn cả khi mẹ ruột cô ta qua đời.
Từ nhỏ, anh trai đã rất thương cô ta, mọi việc đều nghĩ đến cô ta đầu tiên. Anh trai là người thương cô ta nhất trên thế giới này, cô ta vốn định sau khi báo thù được Dương Niệm Niệm sẽ đưa anh trai ra nước ngoài định cư.
“Anh ơi, anh đi rồi thì em biết sống làm sao đây? Anh đi rồi, bên cạnh em không còn một ai thân thích nữa rồi. Đáng lẽ kẻ phải c.h.ế.t là Dương Niệm Niệm, chứ đâu phải anh…!”
Ngô Thanh Chí đi theo với tư cách một người quen, bên cạnh còn có công an và nhân viên bệnh viện, anh ta không thể tỏ ra quá thân mật. Anh ta chỉ có thể giả vờ an ủi:
“Thôi em ơi, gắng nén đau thương lại. Nếu anh trai em còn sống, chắc chắn cũng chẳng muốn nhìn thấy em suy sụp thế này đâu.”
Trong mắt Dương Tuệ Oánh tràn ngập hận ý, cô ta rít lên:
“Tất cả là tại Dương Niệm Niệm! Cô ta đã hãm hại anh ấy đến chết, nếu không phải vì cô ta thì anh ấy đã chẳng đến nông nỗi này! Tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá đắt!”
Ngô Thanh Chí thấy các anh công an đều đã có mặt, mà Dương Tuệ Oánh lại buông ra những lời lẽ gay gắt như vậy, có phần quá trắng trợn, hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
“Tuệ Oánh, anh biết em đang rất đau đáu trong lòng, nhưng em nói chuyện phải chừng mực, đừng có nói năng lung tung.”
Dương Tuệ Oánh cũng nhận ra sự hiện diện của lực lượng chức năng, đành c.ắ.n chặt môi, không nói thêm lời nào, song ngọn lửa thù hận trong lòng vẫn cuồn cuộn không nguôi.
Lần này, Dương Niệm Niệm một lần nữa thoát hiểm, còn gián tiếp hại c.h.ế.t anh trai mình. Dứt khoát, cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho Dương Niệm Niệm!
Trong lòng ôm mối oán hờn, cô ta quay sang trừng mắt nhìn các đồng chí công an:
“Dù anh trai tôi có phạm tội phóng hỏa, cũng đâu đến nỗi phải bỏ mạng thế này! Pháp luật còn có hình phạt rõ ràng, vậy mà các vị lại trực tiếp dồn anh ấy vào đường chết, cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm trước pháp luật! Tôi nhất định sẽ tìm luật sư để khởi kiện các vị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị cán bộ công an vừa định lên tiếng giải thích, bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng vào. Tiếng chân càng lúc càng gần, và rồi Lục Thời Thâm xuất hiện sừng sững trước cửa nhà xác.
Đôi mắt Dương Tuệ Oánh hằn lên nỗi hận thù chất chồng, cô ta đinh ninh rằng Lục Thời Thâm đến đây chỉ để hả hê, thay Dương Niệm Niệm mà chà đạp lên nỗi đau của cô.
“Anh đến đây làm gì?”
Lục Thời Thâm không đáp lời, hắn đi thẳng đến bên chiếc cáng đặt t.h.i t.h.ể Dương Trụ Thiên, chăm chú nhìn một hồi, xác nhận đúng là người đó. Xong việc, hắn mới quay sang các đồng chí công an, trao đổi cặn kẽ về mọi diễn biến lúc bấy giờ.
Suốt quá trình đó, Dương Tuệ Oánh vẫn không rời mắt khỏi Lục Thời Thâm, đôi mắt cô ta như tóe lửa, lòng hận thù đã dâng trào đến tột cùng. Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm cửa mãi cho đến khi Lục Thời Thâm và các đồng chí công an rời đi.
Từ lúc Lục Thời Thâm xuất hiện, Ngô Thanh Chí đã chẳng dám ho he lời nào, cố gắng tỏ ra mình vô hình. Mãi đến khi hắn rời đi, Ngô Thanh Chí mới lên tiếng châm chọc:
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Anh trai em bỏ mạng cũng vì muốn giúp em hả giận. Nếu không tìm cách báo thù cho anh ấy, e rằng anh ấy có c.h.ế.t cũng chẳng thể nhắm mắt xuôi tay.”
Dương Tuệ Oánh chầm chậm quay đầu nhìn về phía thi hài anh trai, vẻ mặt đanh lại, như thể đã hạ quyết tâm cho một điều gì đó.
“Anh cứ an lòng, tôi nhất định không để bọn họ sống một ngày bình yên.”
Ngô Thanh Chí liền truy hỏi: “Em đã có phương án gì rồi ư?”
Dương Tuệ Oánh siết chặt bàn tay, đáp gọn: “Rồi anh sẽ sớm rõ thôi.”
Dương Tuệ Oánh chẳng có lấy một người thân thích nào ở Kinh Thành, vì vậy cô ta không tổ chức tang lễ linh đình, chỉ xin nghỉ phép nửa tháng. Sau khi Dương Trụ Thiên được hỏa táng, cô ta mang tro cốt của hắn về chôn cất cạnh mộ phần người mẹ quá cố.
Vì liên quan đến vụ án phóng hỏa nghiêm trọng, cái c.h.ế.t của Dương Trụ Thiên còn được đăng tải trên báo chí, tin tức nhanh chóng lan về tận quê nhà, khiến cả làng trên xóm dưới đều xôn xao bàn tán.
Khi mọi việc đã dàn xếp ổn thỏa, Dương Tuệ Oánh bất ngờ tìm đến tận nhà Ngô Thanh Chí. Hắn hoàn toàn không ngờ cô ta lại cả gan tự ý mò đến chốn này, bèn cau mày, hỏi thẳng:
“Em đến đây có chuyện gì?”
Dương Tuệ Oánh khinh khỉnh đáp: “Nơi này tôi đâu phải chưa từng đặt chân đến?”
Sắc mặt Ngô Thanh Chí càng lúc càng sa sầm, hắn vừa định mở miệng thì giọng vợ hắn đã vọng ra từ trong bếp:
“Thanh Chí, ai đang gõ cửa vậy?”
Ngô Thanh Chí liền đáp với vào: “Đồng nghiệp của anh thôi! Anh về đơn vị ngay đây, em không cần chờ cơm anh đâu!”
Nói đoạn, hắn vội vàng ra ngoài, đóng sập cửa rồi lôi Dương Tuệ Oánh xuống tận dưới lầu. Sợ nhỡ đâu dưới đó lại chạm mặt người quen, hắn bèn kéo cô ta đi thẳng đến nơi ở của cô.
Vừa vào đến phòng, hắn lập tức sa sầm mặt, mắng té tát:
“Cô phát điên rồi phải không? Cô đến nhà tôi rốt cuộc là muốn làm gì? Anh trai cô đã bỏ mạng, cô không lo tìm Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm báo thù mà lại chạy đến tìm tôi làm gì?”
Kể từ khi anh trai đột ngột qua đời, tinh thần Dương Tuệ Oánh sa sút trầm trọng, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng nào mà chải chuốt, trang điểm. Nhìn cô ta lúc này, quả thực có chút giống như một người mất trí.
Dương Tuệ Oánh cười khẩy, giọng đầy chua chát:
“Phải đó, tôi điên rồi! Con trai tôi bị bán đi, mất tích không rõ tung tích. Mẹ tôi thì nhảy lầu tự vẫn. Anh trai tôi bị t.a.i n.ạ.n xe hơi mà bỏ mạng. Tất cả những người tôi yêu thương, những người tôi quan tâm đều đã lần lượt rời bỏ tôi mà đi. Anh nghĩ tôi còn có thể bình thường được chút nào sao? Tôi phát điên, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đến lúc này, Ngô Thanh Chí mới nhận ra Dương Tuệ Oánh quả thực có điều chẳng lành, sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó bồng bột, hắn vội vàng xuống giọng, trấn an:
“Anh biết em đang buồn bã, rối bời. Thôi thế này nhé, em cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, anh sẽ giúp em xin nghỉ dài thêm một tháng. Chờ khi tinh thần em ổn định trở lại thì hãy đi làm.”
Dương Tuệ Oánh lúc này căn bản chẳng còn lọt tai lời Ngô Thanh Chí nói. Trước kia, cô ta vì muốn lợi dụng hắn nên mới luôn c.ắ.n răng chịu đựng, nhưng giờ thấy hắn quá đỗi vô dụng, cô ta chẳng thiết tha nhịn nhục thêm nữa.
“Bất kể anh dùng thủ đoạn nào, hãy mau chóng ra tay xử lý Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm. Tôi muốn trong vòng một tháng, xưởng đúc của bọn họ phải đóng cửa hoàn toàn.”