Sau khi Khương Duyệt Duyệt nhắc nhở, cô y tá mới giật mình chú ý tới trên tay và vạt áo của Dương Niệm Niệm dính đầy vết máu. Vừa kiểm tra vị trí vết thương, cô vừa hỏi: “Cô bị thương ở đâu vậy?”
Dương Niệm Niệm cũng chỉ vừa nhận ra trên người mình có nhiều vết m.á.u như vậy, nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy đau đớn ở đâu, chỉ riêng bàn tay hơi nhức nhối. Cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện ra vết máu.
“Tôi không bị thương, chỉ là khi nãy rút kim truyền dịch ra, lại quên không ấn chặt vào vết tiêm nên m.á.u mới chảy ra thôi.”
Y tá thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giúp Dương Niệm Niệm ấn chặt một hồi vào mu bàn tay cho m.á.u ngừng chảy hẳn. Xong xuôi, cô ấy dìu Dương Niệm Niệm và Khương Duyệt Duyệt ngồi lên giường, đúng lúc nhìn thấy ống tiêm và chai nước muối đã đổi màu rơi dưới đất.
Là y tá nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện quái đản đến thế, sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng trống rỗng, lẩm bẩm: “Hai cô đã chọc giận ai mà nên nỗi? Sao lại có người chạy vào tận bệnh viện để đầu độc…”
Nói đến nửa chừng, cô bỗng nhiên hoảng hốt kêu lên: “Ôi chết, khi nãy t.h.u.ố.c đã ngấm vào mạch m.á.u của cô chưa? Cô có thấy khó chịu ở đâu không? Không được, phải nhanh chóng đi kiểm tra tổng thể. Cô nằm im ở đây, tôi đi gọi bác sĩ đến ngay!”
Nói rồi, y tá lao vụt ra ngoài như một cơn gió, suýt nữa thì đụng sầm vào Lý Phong Ích đang bước vào. Hắn thấy Dương Niệm Niệm đã tỉnh, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy kỳ lạ: “Chẳng hiểu sao mấy người ở bệnh viện này lại đi đứng hấp tấp như có ma đuổi thế nhỉ? Vừa rồi ở dưới lầu có một cô y tá suýt đ.â.m sầm vào em, bây giờ lại đến cô này nữa.”
Không đợi Dương Niệm Niệm trả lời, hắn đã chú ý tới điều bất thường. Nhìn thấy trên tay, cổ tay áo và quần áo của cô dính đầy máu, hắn lập tức hoảng hốt: “Chị dâu hai, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại chảy nhiều m.á.u đến vậy?”
Dương Niệm Niệm lúc này đã bình tâm hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn đôi chút, cô giải thích: “Vừa rồi Dương Tuệ Oánh đến, người mà cậu vừa gặp dưới lầu đích thị là cô ta. Cô ta không biết đã tiêm t.h.u.ố.c độc gì vào chai truyền dịch của tôi, còn định bịt mũi, bịt miệng tôi cho đến c.h.ế.t ngạt. May mà có Duyệt Duyệt ở đây.”
Khương Duyệt Duyệt sụt sịt nói thêm: “Cô ta còn đ.á.n.h em ngất đi.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sắc mặt Lý Phong Ích lập tức biến đổi: “Chị dâu hai, t.h.u.ố.c độc đó đã vào người chị chưa?”
Dương Niệm Niệm cũng không dám chắc: “Lúc đó tôi vẫn còn mê man, Duyệt Duyệt cũng bị bất tỉnh một chốc, không biết t.h.u.ố.c có ngấm vào mạch m.á.u chưa. Nhưng hiện tại tôi chưa thấy có gì khó chịu trong người cả.”
Lý Phong Ích vẫn chưa an tâm: “Để em đi tìm bác sĩ, bảo họ đến kiểm tra kỹ càng cho chị.”
Hắn vừa dứt lời, một nhóm nhân viên y tế đã đẩy xe cấp cứu đến, chuẩn bị đưa Dương Niệm Niệm đi kiểm tra. Dương Niệm Niệm vốn định bảo Lý Phong Ích đi báo công an, nhưng các nhân viên y tế đã cho biết họ đã cử người đi báo công an rồi.
Cô nghĩ Khương Duyệt Duyệt cũng bị đ.á.n.h ngất, không biết có bị thương tích gì bên trong không, liền nhắc nhở: “Duyệt Duyệt cũng bị đ.á.n.h ngất, mọi người đưa con bé đi kiểm tra luôn hộ nhé.”
Vị bác sĩ phụ trách điều trị cho Dương Niệm Niệm nói: “Cô bé không sao đâu, lát nữa sẽ đưa đi kiểm tra sau. Hiện tại cô cứ hợp tác với chúng tôi trước đã. Vẫn chưa xác định được thứ t.h.u.ố.c mà cô ta tiêm vào nước muối là gì, nên cần đưa cô đi kiểm tra ngay.”
Dương Niệm Niệm biết Dương Tuệ Oánh sẽ chẳng tiêm thứ t.h.u.ố.c gì tốt đẹp vào người cô. Cô không chắc t.h.u.ố.c đã vào mạch m.á.u hay chưa, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Cô dặn dò Lý Phong Ích cẩn thận coi sóc Khương Duyệt Duyệt.
Cũng may, sau khi kiểm tra toàn thân, mọi thứ đều bình thường. Chỉ là cơn sốt cao trước đó quá nghiêm trọng, sau khi truyền nước muối hạ sốt được một lúc, lại có dấu hiệu sốt trở lại. Các bác sĩ vẫn khuyên cô tiếp tục ở lại bệnh viện để tiện theo dõi.
Khương Duyệt Duyệt cũng không sao, chỉ bị chấn động não nhẹ.
Vì sự an toàn của cả hai mẹ con, bác sĩ đã đổi cho họ một phòng bệnh khác, còn dặn dò một cô y tá trẻ túc trực bên giường.
Sau một hồi rối loạn, trời đã sụp tối. Dương Niệm Niệm cảm thấy bất an khôn xiết. Dương Tuệ Oánh đã lần mò đến được đây, chứng tỏ cô ta đã theo dõi cô từ lâu. Bây giờ cô ta hạ độc không thành công, e rằng sẽ ra tay với bọn trẻ.
Nghĩ vậy, cô nói với Lý Phong Ích: “Phong Ích, chỗ tôi không sao rồi, cậu đưa bọn trẻ đến bệnh viện đi!”
Có bọn trẻ bên cạnh, cô mới thấy yên tâm phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Phong Ích cũng lo cho sự an nguy của bọn trẻ, liền nói: “Hai người chưa ăn gì cả ngày rồi, tôi đi sắm chút đồ ăn về đã, rồi sẽ chạy đi đón bọn trẻ, cô thấy sao?”
Dương Niệm Niệm người còn mệt mỏi, đ.â.m ra chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng Khương Duyệt Duyệt thì đã đói cả ngày rồi. Cô gật đầu: “Được.”
Nghe vậy, Lý Phong Ích quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cùng lúc đó, Dương Tuệ Oánh cũng đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay ra nước ngoài theo kế hoạch đã định. Thế nhưng, chuyến bay đi La quốc bị hoãn vì lý do thời tiết, cô ta không thể đi được.
Không dám lang thang ngoài đường, cô ta lợi dụng lúc trời tối để tìm đến nhà Ngô Thanh Chí.
Ngô Thanh Chí biết Dương Tuệ Oánh ra tay với Dương Niệm Niệm thất bại, có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đến việc cô ta sắp đi nước ngoài, sẽ không còn làm phiền hắn nữa, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều trong lòng.
Cả buổi chiều, hắn rất vui vẻ, còn bảo vợ xào hai món ăn nhỏ, chuẩn bị ra ngoài mua chút rượu về nhấm nháp cho khuây khỏa. Ai ngờ vừa mở cửa, hắn đã thấy Dương Tuệ Oánh đứng sừng sững ở đó.
Hắn cứ tưởng mình hoa mắt, nhưng sau khi xác nhận đúng là Dương Tuệ Oánh, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trở nên khó coi.
“Sao cô còn chưa đi?”
Dương Tuệ Oánh hừ lạnh một tiếng: “Anh nghĩ tôi không muốn đi sao? Chuyến bay bị hủy, hôm nay tôi không thể đi được, chỉ có thể đi vào ngày mai.”
Gương mặt Ngô Thanh Chí biến sắc, hắn nghiến răng ken két, giọng nói đầy gay gắt: “Cô mà chậm trễ thêm một ngày, thì liệu cô có biết hậu quả sẽ khôn lường đến thế nào không? Nếu Lục Thời Thâm phái người phong tỏa phi trường, tra ra được hành tung của cô, thì đừng hòng cô có thể thoát thân được nữa.”
Dương Tuệ Oánh buông lời đe dọa: “Nếu tôi không thể thoát thân, thì anh cũng chuẩn bị mà bóc lịch cùng tôi đi! Tin tức Dương Niệm Niệm nhập viện là do anh tiết lộ cho tôi!”
Gương mặt Ngô Thanh Chí u tối đến đáng sợ, hận không thể bóp c.h.ế.t Dương Tuệ Oánh ngay tức khắc, nhưng chẳng còn cách nào khác. Thế là, hắn đành sắp xếp cho cô ta ở một căn hộ khác của mình.
“Cô ở đây một đêm, hiện tại, trực tiếp ngồi máy bay đi La quốc chắc chắn là không được rồi. Có khả năng công an và Lục Thời Thâm đã điều tra ra cô muốn đi La quốc. Tôi sẽ giúp cô mượn một chứng minh thư, cô đi đến nước A Tam trước, rồi mới bay chuyển tiếp sang La quốc. Trước khi tôi đưa vé máy bay, cô không được đi đâu cả.”
Dương Tuệ Oánh cũng hiểu rõ Lục Thời Thâm không phải dạng vừa. Nếu muốn đi thì phải đi thật nhanh, càng dây dưa thì càng rước thêm phiền toái. Nếu người cô ta sắp xếp ra tay thành công, nhưng cô ta lại không kịp thoát đi, bị điều tra ra, chắc chắn sẽ bị xử tử hình.
Hiện tại ngoài tin tưởng Ngô Thanh Chí, cô ta không còn cách nào khác, đành tiếp tục đe dọa: “Tốt nhất là anh nên nhanh tay lên. Nếu tôi thật sự bị bắt, anh cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Ngô Thanh Chí thấy Dương Tuệ Oánh lúc này vẫn còn đe dọa mình, trong lòng hắn dường như đã đưa ra một quyết định tàn độc nào đó, nhưng ngoài miệng lại dịu giọng an ủi: “Cứ yên tâm, chỉ cần em nhất nhất nghe lời anh, sẽ chẳng ai bắt được em đâu. Giờ đây chúng ta đã là đồng minh, anh làm sao có thể để em phải gặp chuyện được chứ?”
Dương Tuệ Oánh khịt mũi: “Cũng biết là anh không dám mà.”
Ngô Thanh Chí cũng chẳng muốn dây dưa thêm nữa: “Thôi được, em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi lo liệu chuyện vé máy bay đây.”
Đợi hắn đi khỏi, Dương Tuệ Oánh bực dọc ném chiếc túi xách đang mang trên người xuống nền nhà. Chỉ thiếu chút nữa thôi, cô ta đã có thể đẩy Dương Niệm Niệm vào chỗ c.h.ế.t rồi.
Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy, không dám phí hoài một chút thời gian nào, vậy mà vẫn không thể g.i.ế.c được Dương Niệm Niệm…
May thay, cô ta vẫn còn đường lui cho mình.
Cô ta muốn Dương Niệm Niệm cũng phải sống khổ sở như mình, cốt nhục chia lìa, mất đi ba đứa trẻ, chắc chắn sẽ đau đớn hơn chỉ mất một đứa.