Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 681



Đồng chí công an đang dẫn đầu, khi biết người phụ nữ bị bắt cóc kia có chồng là một quan chức quân đội, đã thấy áp lực đè nặng. Vừa nghe đến cấp bậc "sư trưởng", lòng hắn càng nặng trĩu. Lỡ xảy ra chuyện gì, đừng nói hắn, ngay cả cấp trên cũng khó mà gánh nổi trách nhiệm.

Nghĩ vậy, hắn vội vàng nói: "Lực lượng đặc nhiệm và các tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đang trên đường tới. Các đồng chí hãy rút lui về khu vực an toàn trước, chúng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ cô ấy."

Dư Toại cũng hiểu rằng mình ở đây không giúp được gì nhiều, vội vàng chạy xuống tầng giúp sơ tán bệnh nhân trong các phòng.

Lý Phong Ích đi đi lại lại đầy sốt ruột, hai tay chắp sau lưng. Mấy đồng chí công an không cho hắn ra mặt, hắn cũng chẳng dám lớn tiếng vì sợ làm bọn bắt cóc nổi giận. Cả người hắn giờ chỉ còn một mối lo là mong anh hai mau chóng nhận được tin và đến đây giải quyết.

Tổ trưởng đội công an đang ra sức thương lượng với bọn bắt cóc, yêu cầu chúng thả người. Thậm chí hắn còn đề nghị lấy chính mình để trao đổi lấy Dương Niệm Niệm, nhưng đáp lại chỉ là một yêu cầu duy nhất: muốn Lục Thời Thâm đích thân tới chuộc.

Nghe lời nói của bọn bắt cóc, Dương Niệm Niệm c.h.ế.t lặng cả người. Bọn chúng quả nhiên nhắm vào Lục Thời Thâm. Chuyện này càng trở nên rắc rối hơn nhiều. Có lẽ, chúng muốn lấy mạng hắn. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: nếu cô chết, biết đâu lại xuyên về thế kỷ 21, dù khi đó Lục Thời Thâm có là một ông lão, hai người vẫn còn cơ hội gặp lại. Nhưng nếu hắn chết, thì là c.h.ế.t thật rồi, vĩnh viễn không còn hy vọng. Nghĩ đến đó, cô nhắm mắt lại, c.ắ.n răng dằn lòng, dứt khoát hét lớn: "Đừng báo cho anh ấy! Dù anh ấy có đến, bọn người này cũng sẽ không buông tha tôi đâu! Các đồng chí cứ b.ắ.n c.h.ế.t bọn chúng đi!"

Đội trưởng đội công an tuy rất nể phục sự gan dạ của Dương Niệm Niệm, nhưng không thể mạo hiểm an nguy của cô. Họ chỉ còn cách kéo dài thời gian, đồng thời bố trí các xạ thủ b.ắ.n tỉa vào vị trí. Oái oăm thay, ánh sáng yếu ớt, lại thêm hai tên bắt cóc quá quỷ quyệt, chọn nơi ẩn nấp kín đáo, khiến họ chẳng thể ra tay hạ gục một phát ăn ngay. Ngay cả khi b.ắ.n trúng một tên, tên còn lại cũng có thể tức khắc làm hại Dương Niệm Niệm. Mục tiêu hàng đầu của lực lượng lúc này là cứu người, chứ không phải tiêu diệt bọn chúng.

Đang lúc đội trưởng đội công an như ngồi trên đống lửa, chiếc bộ đàm bỗng vang lên tiếng một đồng đội: "Báo cáo đội trưởng, Sư trưởng Lục đã đến rồi!". Anh ta giật mình, còn chưa kịp đáp lời thì một bóng người đã như bay vụt lên từ cầu thang. Tốc độ nhanh đến nỗi anh ta không kịp nhìn rõ người đến là ai. Chỉ khi người ấy đứng sừng sững ngay trước mặt, anh ta mới nhận ra Lục Thời Thâm qua những tấm huân chương lấp lánh trên quân phục.

"Sư trưởng Lục, bọn bắt cóc đang giữ phu nhân của anh, trên người cô ấy có bom, và chúng đòi gặp anh."

Gương mặt Lục Thời Thâm lạnh lùng như băng, anh ra lệnh dứt khoát: "Các đồng chí lùi ra phía sau hết!"

Đội trưởng đội công an định nói thêm điều gì đó, nhưng Bạch đoàn trưởng đã kịp thời ngăn lại. "Bọn chúng bắt giữ phu nhân của Sư trưởng Lục. Việc này cứ giao cho đơn vị chúng tôi tiếp quản, các đồng chí hãy mau đi hỗ trợ sơ tán người dân đi!".

Nghe vậy, đội trưởng công an chỉ còn cách ra hiệu lệnh lùi lại, chuyển giao toàn bộ hiện trường.

Kẻ bắt cóc Dương Niệm Niệm rõ ràng là người quen biết Lục Thời Thâm. Thấy anh xuất hiện, gã lập tức trở nên phấn khích tột độ, cất tiếng, giọng mang ngữ điệu của người nước ngoài, nghe thật chói tai: "Lục Thời Thâm, mày còn nhớ tao không?"

Ánh mắt Lục Thời Thâm lập tức dán chặt vào bóng dáng Dương Niệm Niệm, thấy cô không hề bị thương tích, nét mặt anh mới dịu đi đôi chút. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên quả b.o.m kia, lập tức lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Anh không muốn đôi co thêm với bọn người này, thẳng thừng hỏi: "Nói đi! Làm thế nào thì mày mới chịu thả cô ấy?"

Dương Niệm Niệm định lên tiếng, nhưng rồi lại sợ sẽ ảnh hưởng đến anh. Cô không biết phải làm gì để giúp anh, điều duy nhất có thể làm là giữ im lặng, không gây thêm rắc rối. Bởi cô biết, chỉ cần anh đã đến, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô. Giờ đây, cô chỉ có thể tin tưởng tuyệt đối và đồng lòng cùng anh vượt qua.

Tên bắt cóc đứng phía sau Dương Niệm Niệm ra lệnh: "Quẳng hết vũ khí trên người ra xa, rồi đi tới đây."

Lục Thời Thâm làm theo lời gã. Bọn chúng rõ ràng rất đề phòng năng lực của anh. Khi anh còn cách bọn chúng chừng ba bốn mét, chúng đã ra hiệu dừng lại.

Ngay sau đó, Dương Niệm Niệm nghe thấy tiếng cạch của cò súng. Đầu óc cô lập tức trống rỗng, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cô theo bản năng thốt lên một tiếng: "Cẩn thận!"

Khoảng cách gần đến vậy, nếu gã bắt cóc thực sự nổ súng, dù Lục Thời Thâm có giỏi đến đâu cũng không thể nào né tránh được.

Nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt cô lại vượt xa mọi sức tưởng tượng. Chỉ thấy Lục Thời Thâm thoắt cái đã né tránh được đường đạn, cùng lúc đó, một vật gì đó từ tay anh vụt bay ra. Dương Niệm Niệm nghe thấy một tiếng kêu thét đau đớn từ phía sau lưng, khẩu s.ú.n.g trong tay tên cầm đầu rơi loảng xoảng xuống đất, ngay sau đó, cả người gã đổ sụp xuống ngay bên chân cô, bất động. Dưới ánh trăng mờ, cô thấy rõ dòng chất lỏng đỏ tươi đang tuôn ra xối xả từ cổ gã, cơ thể co giật dữ dội trên mặt đất.

Một tên khác phát hiện ra chuyện chẳng lành, có lẽ đã nhận ra không thể đối phó với Lục Thời Thâm, gã lập tức chĩa nòng s.ú.n.g về phía Dương Niệm Niệm, độc ác. Vừa định bóp cò, Lục Thời Thâm đã lao tới trước mặt, một cú đá nhanh như chớp, hất bay khẩu s.ú.n.g trong tay gã. Tên bắt cóc kia cũng hiển nhiên là kẻ có võ nghệ, gã đấu mấy chiêu với Lục Thời Thâm nhưng chẳng mấy chốc đã bị anh chế ngự hoàn toàn, ấn ngã dúi dụi xuống đất.

Bạch đoàn trưởng lập tức dẫn người xông vào. Anh ta nhanh chóng kiểm tra hơi thở của gã đàn ông nằm bất động dưới chân Dương Niệm Niệm, rồi không để tâm thêm nữa, ra lệnh cho người đưa gã còn lại mà Lục Thời Thâm vừa khống chế đi xuống.

Lục Thời Thâm vừa rảnh tay, liền lập tức quỳ một gối trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô đầy trìu mến, trầm giọng trấn an: "Nhìn anh này, đừng sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dương Niệm Niệm thút thít, nghẹn ngào nói: "Lục Thời Thâm, trên người em có bom."

Bạch đoàn trưởng cũng thấy quả b.o.m trên người Dương Niệm Niệm, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lực lượng gỡ b.o.m sẽ đến ngay thôi, Sư trưởng."

Lục Thời Thâm vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ nói: "Các đồng chí lùi về khu vực an toàn. Mang một cây kéo đến đây."

Bạch đoàn trưởng có chút lo lắng: "Sư trưởng..."

Lục Thời Thâm ra lệnh dứt khoát và đầy uy quyền: "Làm theo lời tôi nói."

Bạch đoàn trưởng chỉ chần chừ hai giây, lập tức dẫn các chiến sĩ khác lùi về phía hành lang, sau đó nhanh chóng mang đến một cây kéo và một chiếc đèn pin.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dư Toại và Lý Phong Ích thấy bọn bắt cóc đã bị khống chế liền muốn tiến lại xem, nhưng bị Bạch đoàn trưởng chặn lại. Anh ta nghiêm giọng: "Nguy hiểm vẫn chưa được hóa giải, các cậu không được lại gần."

Vừa dứt lời, một chiến sĩ khác đã thì thầm: "Tôi chưa từng nghe nói sư trưởng lại biết gỡ b.o.m bao giờ..."

Mà những chiêu vừa rồi của sư trưởng, nhìn cứ như võ công trong các bộ phim Hồng Kông, cả đời này bọn họ cũng chẳng mong luyện ra được.

Ngay lúc không khí vẫn còn ngập tràn sự khiếp sợ, Lý Phong Ích lại thốt ra, giọng chắc nịch:

“Sư trưởng làm được.”

Câu nói vừa rơi xuống, Dư Toại cùng toàn thể quân nhân đồng loạt quay phắt về phía anh ta, ánh mắt đều mang theo mười phần kinh ngạc xen lẫn dò hỏi.

Có người lên tiếng: "Sao anh biết?"

Lý Phong Ích thản nhiên tiếp lời, giọng nói tràn đầy tự hào: "Hồi ở Hải Thành, tôi từng là lính cần vụ cho sư trưởng mấy năm. Sau này bị thương nên xuất ngũ, giờ là em rể của anh ấy."

Ai nấy đều kinh ngạc tột độ. Thì ra sư trưởng đúng là một người tài ba, chỉ là họ chưa được mục kích mà thôi.

Trên sân thượng.

Dương Niệm Niệm nhìn hắn tỉ mẩn gỡ những cuộn dây điện rối như tơ vò, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi lã chã, không sao kiểm soát được. Cô sụt sịt, nghẹn ngào nói: "Lục Thời Thâm, chi bằng để người khác gỡ đi! Lỡ chúng ta có mệnh hệ gì, các con sẽ ra sao? Chúng còn nhỏ lắm... Nếu em có bề gì, dăm ba chục năm nữa, biết đâu chúng ta còn có thể đoàn tụ..."

Hắn ngập ngừng, động tác tay khựng hẳn lại. Ngẩng đầu nhìn cô, hắn đáp bằng giọng vừa dịu dàng lại vô cùng kiên định: "Gia đình chúng ta có năm người, thiếu đi bất kỳ ai cũng không được."

Nước mắt cô lại càng tuôn trào. Cô nhìn từng động tác của hắn, lòng quặn thắt, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh. Dù không am hiểu những chuyện này, nhưng cô cũng từng xem phim, biết chỉ cần anh sai một li, hai vợ chồng có thể sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

Khi hắn bắt tay vào tháo gỡ, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Thế nhưng, tiếng nổ mà cô dự đoán lại không hề vang lên. Biết mình đã thoát hiểm, Dương Niệm Niệm cuối cùng cũng không kìm được mà òa khóc nức nở.

Khi Lục Thời Thâm tháo xong quả b.o.m ra khỏi người cô, những người lính chờ sẵn lập tức xông tới, cẩn thận mang nó đi. Dây thừng trói trên người cô cũng được anh nhanh chóng gỡ bỏ. Vừa được giải thoát, Dương Niệm Niệm liền bật khóc nức nở, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, ôm thật chặt.

Cô nức nở: "Lục Thời Thâm, em sợ quá. Sợ rằng sẽ không còn được ở bên anh và các con nữa."