Dương Niệm Niệm thấy Lục Hải Châu lanh lợi như vậy thì mỉm cười: “Hải Châu, cháu thông minh thế này, thím yên tâm rồi.”
Quan Ái Liên cũng vui mừng nói: “Con gái mẹ, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Mấy người hàn huyên thêm một chốc, Quách Kiến Bằng đã gõ cửa ngoài, gọi Lục Hải Châu về nhà.
Lúc về, vẫn là Lục Thời Thâm lái xe đưa. Mọi người chỉ tiễn Hải Châu đến đầu thôn, Quan Ái Liên dặn dò mãi không thôi:
“Giai đoạn đầu thai kỳ không được làm việc nặng nhọc đâu đấy. Nếu có gì không khỏe thì phải bảo Kiến Bằng đưa đi bệnh viện ngay, chớ có lơ là.”
Lục Hải Châu đáp: “Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Cô lại quay sang Dương Niệm Niệm: “Thím, ngày mai con và Kiến Bằng phải đi trường học rồi, không tiễn thím được. Thím và chú đi đường cẩn thận ạ.”
Quách Kiến Bằng cũng nói thêm vài câu khách sáo. Dương Niệm Niệm cười đáp lời, vẫy tay với hai người:
“Trời cũng đã muộn rồi, hai đứa về sớm đi! Có thời gian thì về thăm nhà thường xuyên nhé.”
Lục Hải Châu lên xe, mọi người nhìn theo với ánh mắt đầy lưu luyến.
Mấy ngày nay Mã Tú Trúc bận bịu lo việc nhà, chưa có thời gian đi đâu. Thấy cháu gái đã về, bà ta cuối cùng cũng rảnh rỗi, liền đi sang nhà hàng xóm tán gẫu. Nhưng chưa được nửa tiếng, bà ta đã hầm hầm quay về nhà.
Vừa vào sân, bà đã nói ngay: “Cái con Liễu Tĩnh Hà c.h.ế.t tiệt kia, đúng là đồ không ra gì, lại dám đi nói xấu nhà mình.”
Lục Quốc Chí thấy lạ: “Nó nói xấu nhà mình cái gì?” Không đợi Mã Tú Trúc nói, ông lại quay sang Lục Hải Thiên: “Hải Thiên, cháu làm gì con nhà người ta rồi?”
Lục Hải Thiên ngơ ngác: “Cháu với cô ấy còn chưa nắm tay, có làm gì đâu ạ!”
Mã Tú Trúc nghiến răng: “Nó không nói mày làm gì nó, mà nó đi ra ngoài nói nhà mình thất đức, keo kiệt. Còn nói Hải Châu chưa cưới mà đã có bầu là không biết xấu hổ, nói vợ thằng Thời Thâm là hồ ly tinh, lười biếng, chỉ biết ăn diện, có tiền không biết lo cho người nhà, cứ vung tiền lung tung bên ngoài.”
Dương Niệm Niệm nghe mẹ chồng nói, ban đầu không thấy gì, nhưng nghe đến mấy câu sau thì không khỏi cười lạnh. Rõ ràng bà ta mượn chuyện của Liễu Tĩnh Hà để bóng gió mình. Cô lập tức phản pháo lại:
“Mẹ, những lời sau này nói về con là do mẹ tự thêu dệt đúng không?”
Mã Tú Trúc cứng họng nhưng vẫn cãi cố: “Nếu con không tin thì cứ ra ngoài mà hỏi, chính nó đã nói những lời đó.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Quốc Chí hiểu rõ tính tình vợ, cau mày: “Bà đừng có mà thêm mắm thêm muối, không có chuyện gì cũng bày ra chuyện.”
“Ai bày chuyện?” Mã Tú Trúc trợn mắt với chồng, “Cứ để Liễu Tĩnh Hà đồn đại như vậy, sau này thằng Hải Thiên và thằng Bảo Bảo tìm vợ kiểu gì?”
Lục Quốc Chí chẳng lo lắng chút nào: “Cả cái làng này, nhà nào sống khá giả hơn nhà ta? Chuyện tìm vợ cho thằng Hải Thiên với Bảo Bảo không cần bà phải lo.”
Chỉ với khuôn mặt đẹp trai và cái miệng dẻo quẹo của thằng cháu trai mình, Lục Quốc Chí không sợ nó không tìm được vợ.
Mã Tú Trúc thấy không thể gây chuyện thị phi được nữa, mặt xị xuống: “Thôi được rồi, tôi không quản, sau này cái gì tôi cũng không quản nữa, mấy người muốn làm gì thì làm!”
Lục Nhược Linh thầm nghĩ, nếu mẹ cô thật sự không quản chuyện thì trong nhà sẽ thái bình. Nhưng miệng cô vẫn an ủi: “Mẹ, mẹ nghĩ được như thế là tốt rồi. Mẹ lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Nhà mình ngày càng khấm khá, muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, có bà nào được hưởng phúc như mẹ đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Tú Trúc biết con gái nói đúng, nhưng cái miệng bà ta không chịu yên, không nói gì thì khó chịu.
“Thôi được rồi, các con đừng đứa nào cũng rầy la ta nữa. Sau này ta không quản gì nữa.”
Lục Quốc Chí khẽ hắng giọng: “Bà chỉ cần quản được cái miệng của bà thì cả nhà đã đội ơn bà lắm rồi.”
Mã Tú Trúc lườm chồng, cãi lại vài câu rồi cũng chịu im lặng. Dương Niệm Niệm và Quan Ái Liên liếc nhìn nhau, cả hai không nén được nụ cười.
Ngày mai phải lên đường rồi, Dương Niệm Niệm cũng không muốn gây tranh cãi với mẹ chồng. Buổi tối cả nhà ăn cơm hòa thuận, trò chuyện vài câu rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thời Thâm đưa Lý Phong Ích và Lục Nhược Linh ra ga trước, sau đó chở Dương Niệm Niệm đi Hải Thành đón lão thủ trưởng.
Hai người đến khu nhà tập thể quân nhân thì đã là chạng vạng tối. Vừa đến nhà Lục Niệm Phi, họ đã nhận được ba tin vui. An An đỗ đại học Kinh Thành, giấy báo đã gửi về khu gia binh. Lục Niệm Phi cũng nhận được lệnh điều động, sắp chuyển đến một đơn vị ở Kinh Thành. Còn Tần Ngạo Nam cũng được thăng chức thủ trưởng.
Trịnh Tâm Nguyệt không giấu được tâm sự, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt. Cô vừa vui vẻ vừa buồn bã nói: “Niệm Niệm, tớ nói thật nhé! Niệm Phi và Ngạo Nam đều được thăng chức, An An lại đỗ đại học Kinh Thành, đây là chuyện mừng lớn, đáng ra tớ phải vui lắm. Thế nhưng nghĩ đến việc mọi người đều đi Kinh Thành, bên cạnh tớ chẳng còn ai kề cận để sẻ chia nỗi niềm, tớ lại thấy buồn man mác.”
“Giờ các cháu cũng đã lớn, năm sáu tuổi rồi, có thể đưa đi khắp chốn. Cậu cứ nghĩ thế này này, chờ đến lúc nghỉ phép thì đưa bọn trẻ đi thăm bọn tớ.” Dương Niệm Niệm an ủi.
Trương Vũ Đình cũng an ủi theo: “Tớ chưa đi Kinh Thành vội đâu, vẫn còn ở lại đây với cậu một dạo nữa. Phải đợi Niệm Phi và An An đi trước, bệnh viện bên này phê duyệt xong thì tớ mới chuyển đến Kinh Thành được.”
Nỗi buồn của Trịnh Tâm Nguyệt đến rồi đi cũng nhanh. Nghe hai người nói vậy, cô lại cười khúc khích. Vốn dĩ cô cũng hiểu, cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Được quen biết Trương Vũ Đình và Dương Niệm Niệm, hai người bạn chí cốt như vậy, cả đời này cô cũng thấy mãn nguyện rồi. Chỉ cần mọi người sống tốt, dù không thường xuyên gặp mặt thì vẫn sẽ luôn giữ liên lạc.
Thấy sắp đến giờ cơm, Trương Vũ Đình nhanh chóng đi vào bếp nấu nướng. Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt cũng chủ động vào phụ giúp.
Những người còn lại ở nhà chính chuyện trò cùng lão thủ trưởng. Họ bắt đầu bằng tình hình quân đội ở Kinh Thành, rồi đến tương lai phát triển của Lục Niệm Phi ở đó.
Khi Dương Niệm Niệm vào nhà chính lấy đồ trong chiếc tủ lạnh cũ, mọi người cũng không hề né tránh cô. Từ cuộc trò chuyện, cô biết được việc Lục Niệm Phi được điều động đến Kinh Thành, phần nào đó cũng nhờ công sức của Lục Thời Thâm.
Thì ra Thời Thâm đang định bồi đắp nhân mạch cho riêng mình ư?
Với sự tinh tường của hắn, việc điều động Lục Niệm Phi đến Kinh Thành chắc hẳn đã được hắn liệu tính từ lâu.
Aizz, có được một người chồng khôn ngoan như vậy thật tốt, mọi chuyện mình cũng chẳng cần phải bận tâm.
Dương Niệm Niệm lấy thịt ra khỏi tủ lạnh, quay vào bếp, đôi mắt vẫn ánh lên ý cười. Trịnh Tâm Nguyệt tò mò hỏi: “Cậu nghe được họ nói chuyện gì mà vui thế?”
Dương Niệm Niệm cười lắc đầu: “Không có gì. Tớ chỉ thấy thằng bé An An ngày càng hiểu chuyện, thoắt cái đã lớn khôn rồi. Nếu Duyệt Duyệt biết chuyện An An sắp ra Kinh Thành, chắc con bé sẽ vui lắm.”
Trịnh Tâm Nguyệt tỏ vẻ hóng chuyện: “Hai đứa chúng nó thân nhau từ tấm bé, không biết sau này có nên duyên chồng vợ không nhỉ?”
Trương Vũ Đình rất quý Khương Duyệt Duyệt, nhưng cô cũng biết chuyện tình cảm không thể gượng ép, cô cười nói: “An An mà có cái phúc phận ấy, tớ nằm mơ cũng sẽ cười thức giấc.” Cô quay sang Dương Niệm Niệm: “Duyệt Duyệt dạo trước có tham gia cuộc thi văn nghệ gì đó đúng không? Kết quả thế nào rồi?”
“Con bé đã giành giải quán quân rồi.” Dương Niệm Niệm nhớ lại cái dáng vẻ của Duyệt Duyệt dạo này, không nén được tiếng cười: “Giờ con bé đang phải vùi đầu học bù, sang năm là đến kỳ thi đại học của nó rồi đấy.”