Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Chương 285:



Lý Tuyết Mai đẩy nhẹ Hàn Kỳ ra, đỡ cô ta ngồi xuống sofa. Hàn Kỳ bế con, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông thật luộm thuộm, vừa khóc vừa dụi đầu vào áo khoác Lý Tuyết Mai.

Không phải bà kiêng kỵ gì, nhưng quả thật quá mất vệ sinh. Đi ra ngoài mà không biết giữ gìn chút nào. Lý Tuyết Mai khó xử, không nỡ đẩy cô ta ra.

"Hiểu Thanh, chuyện gì thế này?"

Lý Tuyết Mai rút chiếc áo khoác ra khỏi tay Hàn Kỳ, hỏi con gái. Bà không nghe lời một phía mà trách mắng con mình. Nhà họ Cố rất bênh con, nhất là Cố Hiểu Thanh - đứa con gái biết điều trong mắt bà, sao có thể làm chuyện vô lý như vậy?

Cố Hiểu Thanh bước tới giúp mẹ cởi áo khoác, thầm cười khi thấy mẹ nhăn mặt chịu đựng. Giờ thì mẹ đã hiểu Hàn Kỳ "cao tay" thế nào rồi.

Lý Tuyết Mai thở phào. Con dâu nhà anh trai thật khiến người ta bó tay. Bà cũng xuất thân nông thôn, nhưng dù ở đâu cũng cần sạch sẽ gọn gàng. Đàn bà như Hàn Kỳ bẩn thỉu thế này thật hiếm thấy.

Lý Kiến Huy kéo Ngô Phượng Anh tới, đẩy Lý Kiến Quốc sang một bên. Anh ta bực mình vì anh cả nghe vợ vu oan cho Hiểu Thanh mà không phản ứng gì, mặt không biết ngượng.

"Cô, không có chuyện gì đâu. Là chúng cháu không đúng, không liên quan đến Hiểu Thanh. Người lớn rồi mà khóc lóc như trẻ con, thật xấu hổ."

Kiến Huy giải thích, sợ cô hiểu lầm Hiểu Thanh.

Hàn Kỳ lau nước mắt, trừng mắt: "Kiến Huy, ý cậu là gì? Đừng có hùa theo người ngoài chứ!"

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cố Hiểu Thanh bật cười. Hàn Kỳ thật thiếu não, lại còn dám gọi mẹ cô là "người ngoài"?

Ngô Phượng Anh không chịu được: "Gọi ai là người ngoài? Cô chú là người ngoài hay Hiểu Thanh là người ngoài? Cậu không cho Kiến Huy nói sự thật à? Rõ ràng không liên quan gì đến Hiểu Thanh, tự cậu không kiềm được cái miệng, lại còn đổ oan!"

Cô ta không quan tâm Hàn Kỳ nghĩ gì, miễn sao gia đình mình không thiệt thòi, lại còn ghi điểm với Lý Tuyết Mai.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Lý Tuyết Mai nhíu mày hỏi.

Hàn Kỳ thấy tình thế bất lợi, vội làm bộ thảm thiết: "Cô ơi, cháu và Kiến Quốc dắt díu con nhỏ, ra ngoài ở bất tiện lắm. Cô bảo Hiểu Thanh đừng đuổi chúng cháu đi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Tuyết Mai thở dài. Con dâu này xem ra không phải dạng vừa, nhưng còn nghĩ đến anh trai và chị dâu. Bà bảo Hiểu Thanh:

"Con sắp xếp cho hai chị dâu ở lại đi. Đều là họ hàng, đuổi ra ngoài nghe không hay. Còn Hàn Kỳ, cô không tiện nói nhiều, nhưng làm dâu phải biết điều, đừng ở nhà người ta lắm chuyện. Nếu còn gây rối, đừng trách cô chú đuổi cổ đi, lúc đó đừng nói cô chú không khách khí."

Hàn Kỳ im bặt, không dám hé răng.

Lý Tuyết Mai lúc này đã toát ra khí chất của một bà chủ, không còn là người phụ nữ nông thôn ngày xưa.

Cố Hiểu Thanh đứng dậy: "Đi thôi các anh chị, em dẫn lên phòng. Hai phòng khách này chưa dọn dẹp, mọi người tự thu xếp nhé."

Kiến Huy vội nói: "Tự chúng tôi lo, ở nhà cũng tự làm mà."

Căn biệt thự hai tầng với mười hai phòng của nhà họ Cố đủ rộng để tiếp đãi khách. Hai phòng mở ra, tuy chưa dọn dẹp nhưng không bẩn lắm vì thường có người giúp việc dọn dẹp.

Cố Hiểu Thanh lấy ra chăn ga gối đệm mới từ tủ, còn thơm mùi long não.

Ngô Phượng Anh nhanh nhẹn nhận lấy, tự tay dọn phòng cùng chồng, không hề khách sáo, khiến Cố Hiểu Thanh có thiện cảm.

Trong khi đó, Hàn Kỳ ném đồ cho Kiến Quốc, một tay bế con, một tay chỉ trỏ, liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thanh: "Người nhà với nhau, đứng nhìn mà không giúp đỡ. Có người xem thường dân quê chúng tôi đây!"

Cố Hiểu Thanh khoanh tay, cười nhạt: "Làm vợ còn đứng nhìn chồng làm một mình, huống chi tôi? Chị không thương chồng, trông chờ ai thương hộ?"

Cô không nhượng bộ loại người như Hàn Kỳ. Càng nhân nhượng, họ càng lấn tới.

Lý Kiến Quốc mặt nóng ran, quát vợ: "Im miệng! Không muốn thì bế con về, tôi ở lại!"

Lời nói hiếm hoi này khiến Hàn Kỳ im bặt, bĩu môi ngồi phịch xuống ghế.

Kiến Quốc không nói lời xin lỗi, lẳng lặng dọn giường một mình.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, quay xuống nhà.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com