Hàn Hiểu rời đi với tâm trạng nhẹ nhõm hơn sau khi giải quyết xong tâm sự của mình.
Dĩ nhiên, Cố Hiểu Thanh không bỏ qua ánh mắt liếc nhìn về phía quầy thu ngân của hắn trước khi đi, cũng như việc Quách Đông Hoa chỉ vài phút sau đã viện cớ gọi điện thoại để chạy ra ngoài.
Ngay cả khi Cố Hiểu Thanh chỉ vào chiếc điện thoại trong cửa hàng, Quách Đông Hoa vẫn có thể nghĩ ra lý do: "Mình cần gọi cho một người bạn, chuyện riêng tư lắm, không tiện nói ở đây."
Nhìn bộ dạng lén lút như kẻ trộm của Quách Đông Hoa, Cố Hiểu Thanh lắc đầu.
Không phải cô quá lý trí hay vô tình.
Chỉ là cô đã chứng kiến quá nhiều kết cục bi thảm của những mối quan hệ "môn bất đăng hộ bất đối". Những gia đình quyền quý mà cô từng làm việc qua, nhà nào chẳng có thủ đoạn tàn nhẫn?
Một cô bé bảo mẫu như cô chẳng là gì trong mắt họ, nhưng những chuyện xảy ra trong những ngôi nhà đó đã dạy cô bài học về việc phải mở to mắt nhìn đời.
Quách Đông Hoa là một cô gái ngây thơ, gia cảnh tuy khá giả nhưng so với Hàn Hiểu thì không thể đọ được. Cô sẽ không bao giờ là lựa chọn hợp lý trong mắt mẹ Hàn Hiểu.
Thêm vào đó, Hàn Hiểu vẫn là một công tử ăn chơi chưa chín chắn. Quách Đông Hoa gặp phải hắn, đúng là một kiếp nạn.
Cố Hiểu Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình lao vào hố lửa này.
Không dám chắc Hàn Hiểu có bao nhiêu phần chân tình, nhưng kết cục chắc chắn sẽ không như mong muốn.
Trước khi Quách Đông Hoa bị tổn thương, cô muốn ngăn cản.
Bởi đây là bạn của cô, một cô gái tuy có chút bướng bỉnh nhưng không có ác ý, chỉ thỉnh thoảng giận hờn vu vơ.
Nếu mọi chuyện diễn ra như cô dự đoán, những rắc rối trước đây ở cửa hàng trà sữa sẽ còn lặp lại.
"Đau đầu thật."
Cố Hiểu Thanh quyết định sẽ hỏi rõ ràng Quách Đông Hoa về mức độ phát triển của mối quan hệ này. Chỉ cần có chút hy vọng, cô sẽ cố gắng ngăn cản việc bạn mình "thiêu thân lao vào lửa".
Cô ngồi vào bàn, bắt đầu phác thảo kế hoạch mở rộng cửa hàng trà sữa.
Cuộc sống đại học sẽ trôi qua rất nhanh, và dù có ý định đi du học, Cố Hiểu Thanh vẫn muốn tạo dựng nền tảng vững chắc ngay từ bây giờ.
Cô không thể bỏ lỡ cơ hội hiện có.
Mãi đến giờ ăn trưa, Cố Hiểu Thanh mới thấy Quách Đông Hoa trở về với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Cậu vẫn ở đây à? Mình tưởng cậu về trường rồi."
Cố Hiểu Thanh khịt mũi: "Mời ăn trưa đi. Tớ mới về, cậu đã đối xử với bạn bè như thế này sao? Bỏ mặc tớ một mình trông cửa hàng, còn mình thì biến đâu mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ cần đánh lạc hướng được sự chú ý của Cố Hiểu Thanh, Quách Đông Hoa sẵn sàng chi tiền mua cả "thịt rồng" về đãi bạn.
Hai người rời cửa hàng, tay trong tay.
Cố Hiểu Thanh thích ăn cay, nên họ đi xe buýt ba trạm để đến một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng trong khu vực.
Nhiều sinh viên Đại học Giao thông sẵn sàng di chuyển xa chỉ để thưởng thức món ăn ở đây.
Khi họ đến, nhà hàng đã khá đông khách, nhưng may mắn tìm được một bàn ở góc khuất - nơi xa cửa sổ và điều hòa, nên ít người chọn.
Nhưng với Cố Hiểu Thanh, đây lại là vị trí lý tưởng để trò chuyện riêng tư với Quách Đông Hoa.
Cô gọi món: gà sốt cay, thịt heo luộc chấm mắm tôm, gà xào lạc, mì vằn thắn và há cảo tôm hấp - những món đặc trưng không thể bỏ qua.
Hai người uống nước ngọt ướp lạnh, chờ đồ ăn lên.
"Ở đây vẫn đông thật." Quách Đông Hoa nhấp một ngụm nước mơ, thức uống yêu thích của nhiều cô gái, kể cả Cố Hiểu Thanh.
Cố Hiểu Thanh nhìn quanh, gật đầu: "Đồ ăn ở đây rất chuẩn vị, nên khách đông là phải."
"Hiểu Thanh, mình biết cậu muốn nói gì. Mình sẽ thành thật: mình có cảm tình với Hàn Hiểu, nhưng chúng mình không có gì. Mình cũng hiểu rủi ro trước đây ở cửa hàng là do mẹ hắn hiểu lầm giữa cậu và hắn."
Quách Đông Hoa uống một ngụm lớn nước mơ, rồi bất ngờ thổ lộ khiến Cố Hiểu Thanh không kịp mở lời.
Hóa ra cô bạn này không phải không biết, không phải không hiểu.
Cố Hiểu Thanh thở dài, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Quách Đông Hoa mà xót xa: "Đông Hoa, chúng ta là bạn, cũng là đối tác. Nếu là trước đây, có lẽ mình sẽ không can thiệp vào chuyện cá nhân của cậu."
"Nhưng giờ mình phải khuyên cậu: hãy dừng lại trước khi quá muộn. Hàn Hiểu không phải là mối lương duyên của cậu."
Cố Hiểu Thanh nhẹ nhàng khuyên bảo.
Quách Đông Hoa cắn môi, mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, hai người im lặng cầm đũa lên.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Quách Đông Hoa nuốt một miếng gà cay, nước mắt chảy ra vì xót, lau đi rồi nói: "Mình biết mà. Gia đình mình chỉ thuộc dạng khá giả, không thể so với nhà Hàn Hiểu được. Nhưng từ ngày hắn thường xuyên đến cửa hàng phụ giúp, ở bên nhau lâu, mình thấy hắn cũng tốt nên mới động lòng."
"Hàn Hiểu cũng nói rõ rồi, hôn nhân của hắn không do hắn quyết định, mà phải nghe theo gia đình. Hắn khuyên mình đừng đặt quá nhiều tình cảm để tránh bị tổn thương."
Cố Hiểu Thanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Quách Đông Hoa, lòng đau như cắt.
"Hàn Hiểu nói đúng. Cậu nên buông bỏ sớm để giảm thiểu tổn thương. Cậu đã thấy cách mẹ hắn hành xử thế nào rồi. Mình chỉ bị hiểu lầm thôi mà còn thế này, nếu là thật thì hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào? Cậu phải nghĩ cho gia đình mình nữa."
Cố Hiểu Thanh không muốn Quách Đông Hoa sau này sẽ căm ghét Hàn Hiểu vì chuyện này.