Cố Hiểu Thanh quay sang Lý Vĩ Dân: "Bác đừng giận nữa, có chuyện gì chúng ta ngồi lại nói rõ. Anh chị nhà đã nói thế, cháu nghĩ bác nên sắp xếp việc nhà cho ổn thỏa. Không phải lần này lấy cớ này, lần sau lại cớ khác, mỗi lần gặp chuyện đều đổ tại nhà không hỗ trợ, không cho tiền, thì tội của bác lớn lắm."
Đây là lời khuyên chân thành của cô. Chuyện của Lý Kiến Quốc và Hàn Kỳ vốn nên giải quyết từ lâu, cô tưởng Lý Vĩ Dân đã nhìn ra mối nguy này.
Ai ngờ lần này về lại gặp cảnh này, nghĩa là từ khi cô đi, hai vợ chồng này hoặc chưa về, hoặc chưa gây chuyện, tích tụ đến hôm nay mới bùng phát, cũng đủ kiên nhẫn.
Hai vạn tệ trước kia chắc đã bị hai vợ chồng tiêu xài phung phí một thời gian, bằng không không thể nhịn đến hôm nay.
Lý Vĩ Dân đá Lý Kiến Quốc một cước, đẩy anh ta vào góc tường, trong lòng hiểu rõ nguồn cơn đều liên quan đến tiền bạc. Nếu không giải quyết, sau này không biết còn chuyện gì xảy ra.
Ông vốn không muốn gia đình tan nát, nhưng mọi người ở cùng nhau không có nghĩa lòng người đoàn kết. Từ khi con cái có gia đình riêng, ai cũng đã có lòng riêng.
Chính ông không chịu thừa nhận, cứ ép mọi người sống chung, tạo cớ cho họ phạm sai lầm, như Hàn Kỳ và Kiến Quốc, một bước sai, bước bước sai.
"Kiến Quốc, lên gọi chú và mẹ xuống, chúng ta họp gia đình phân chia tài sản. Các ngươi không phải luôn muốn thế sao? Hôm nay có cô chú làm chứng, để xem còn kêu ca gì nữa."
Lý Vĩ Dân bình tĩnh lại, dặn Kiến Quốc.
Hàn Kỳ lập tức vui mừng.
Mọi chuyện ngoài dự liệu nhưng đạt được mục đích.
Cô ta muốn phân gia từ lâu.
Năm nay, hai vợ chồng dùng hai vạn tệ mở một quán lẩu nhỏ. Nhờ kinh nghiệm của Lý Kiến Quốc, hương vị cũng tạm được, ban đầu kinh doanh khá tốt.
Hai người thuê nhà riêng, sống thoải mái, tự tin không thua kém dân thành phố.
Chỉ ba tháng đã thu hồi một vạn tệ, họ còn định đón Tiểu Hổ Tử lên thành phố, dần dần mua nhà.
Hàn Kỳ thậm chí đã lên kế hoạch đón bố mẹ lên trông cháu, tích cóp mua nhà xe, sống sung sướng như Lý Tuyết Mai.
Nhưng chỉ vài tháng sau, quán lẩu ngày càng ế ẩm.
Hàn Kỳ không tự xem lại mình, chỉ biết trách Lý Kiến Quốc không biết kinh doanh, không giữ được khách quen.
Cô ta cắt giảm nguyên liệu, rau thịt chỉ bằng một nửa, làm sao giữ được khách?
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Càng ế càng cắt giảm, cuối cùng phải đóng cửa.
Tính cả tiền thuê nhân công, mặt bằng, không chỉ mất hai vạn vốn, mà cả số tiền tích cóp cũng tiêu tan.
Hai vợ chồng trắng tay trở về làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lần này vì đám cưới Cố Hiểu Anh, cả nhà Lý Vĩ Dân lên chúc mừng. Hàn Kỳ lại nhòm ngó đồ đạc nhà Lý Tuyết Mai, nhưng bà đã cất hết đồ quý.
Thế là cô ta lấy trộm nữ trang của Cố Hiểu Anh, bị phát hiện suýt nữa bị báo cảnh sát, đành phải thú nhận.
Lý Vĩ Dân tức giận muốn đuổi họ ra khỏi nhà, nên hai vợ chồng mới bám lấy Cố Hiểu Anh.
Giờ nghe phân gia, họ mừng thầm.
Dù sao tài sản cũng có phần của họ, nắm tiền trong tay, sợ gì không sống tốt.
Một lúc sau, mọi người trên lầu xuống hết. Lý Vĩ Cường nghe Kiến Quốc nói anh trai muốn phân gia, không rõ chuyện gì nhưng biết chắc liên quan đến hai vợ chồng này.
Bọn họ chẳng bao giờ yên phận.
Ở làng cứ đòi phân gia, hoặc chiếm lấy quán lẩu, chẳng lúc nào ngơi.
Giờ anh trai làm thế, chắc không chịu nổi nữa.
Cả nhà ngồi lại.
Cố Như Hải dắt Cố Hiểu Anh lên lầu.
Cố Hiểu Thanh cũng định đi, nhưng Lý Vĩ Dân giữ lại, bắt Lý Tuyết Mai và cô làm chứng, cũng là để trấn áp Hàn Kỳ.
Chỉ có Cố Hiểu Thanh mới khiến Hàn Kỳ sợ, không dám giở trò.
Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đều nghĩ vậy.
Thế là buổi họp gia đình bắt đầu.
Lý Vĩ Dân không vui, bụng dạ tức giận.
Gia đình sắp tan nát.
Con trai ông không ra gì, năm nay đòi kinh doanh, cuối cùng trắng tay, còn nghe nói lỗ vốn.
Không biết lỗ bao nhiêu, nhưng nghe nói không ít, đúng là đồ phá gia.