Trong nhà sạch sẽ gọn gàng, nhìn rất ấm cúng, nhưng Trình Hiến Anh thấy cô là một thai phụ cô đơn tự mình nấu ăn, lại tự mình ăn, cũng cảm thấy chua xót, những lời trong đầu không suy nghĩ đã thốt ra, “Theo mẹ thì, các con không nên chuyển đi.”
Dù sao cũng là mẹ chồng, hôm nay lại mang quà đến thăm cô, Tạ Quỳnh thật sự không muốn cãi nhau với bà, tính tình tốt hiếm hoi đều dùng hết trên người Trình Hiến Anh, nhẹ nhàng nhắc nhở bà: “Mẹ, sau này mẹ đừng nói câu này nữa, không biết thì người ta còn tưởng bọn con không hài lòng với việc phân nhà, ngôi nhà này cũng khó khăn lắm mới có được, trong mỏ dầu có bao nhiêu gia đình muốn phân mà không được, mẹ nói ra như vậy bị người khác nghe thấy thì không hay đâu.”
Trình Hiến Anh vốn là miệng nói nhanh hơn não, gây ra không ít rắc rối, tuy thường ngày có chút ương ngạnh, nhưng nếu chiều theo ý bà thì cũng có thể tiếp thu ý kiến, nghe con dâu nói vậy lập tức dừng lại, “Quả thực là đạo lý như vậy, mẹ không nói nữa.”
Bà vốn định ngồi lại trò chuyện với con dâu một chút rồi mới đi, nhưng không đúng lúc, vừa hay gặp Tạ Quỳnh đang ăn cơm, trời lạnh đồ ăn cũng nhanh nguội, nghĩ đến đây, Trình Hiến Anh để đồ xuống chuẩn bị ra về, “Vậy không làm phiền con ăn cơm nữa, mẹ đi trước đây, có việc gì nhớ gọi điện thoại.”
Tạ Quỳnh nhìn bà xuống lầu, trở về ăn nốt phần cơm còn lại.
Mỗi bước mỗi xa
Ngày hôm sau phải đi làm, Tạ Quỳnh không làm nhiều việc, tắm rửa xong sớm đã nằm trên giường, bụng cô ngày càng cảm nhận được em bé hoạt động nhiều hơn, có lúc cô cũng không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng cảm giác như em bé có thể phản ứng với âm thanh của cô.
Nhận ra điều này, mỗi tối trước khi ngủ, cô đều nói chuyện với em bé, Tạ Quỳnh hỏi bụng mình: “Con nói xem, thứ tư này ba con có về được không hay không? Lần này đi lâu quá rồi.”
Bụng không có phản ứng gì, Tạ Quỳnh không nản lòng, lại hỏi: “Con ngủ rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô đặt tay lên bụng, chăm chú lắng nghe, lúc này cảm thấy bụng như có một đuôi cá đang nhẹ nhàng quẫy ộng.
Tạ Quỳnh như nắm bắt được điều gì, phấn khởi nói: “He he! Con không ngủ!”
“Nhóc con kia, nói dối không phải là thói quen tốt đâu.”
Vừa dứt lời, bụng lại không nhúc nhích, Tạ Quỳnh bất đắc dĩ cười khổ, cảm thấy phản ứng vừa rồi giống như là ăn no quá, tự châm biếm: “Mẹ cũng thật rảnh rỗi, đi so đo với một đứa trẻ chưa ra đời làm gì, vẫn là đi ngủ thôi.”
Cô thở dài, kéo chăn lên đắp cho kín, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mỏ đầu đông người thế này, để nghe ngóng tin tức cần thời gian, một hai ngày chắc chắn không đủ, Tạ Quỳnh tranh thủ giờ nghỉ trưa thứ Năm, đạp xe đến cửa hàng vải hỏi thăm tình hình.
Đinh Lăng Dao với vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu nói với cô: “Vẫn chưa hỏi ra được, chị nói tôi truyền tôi nói chị truyền, cũng không thể đối chất, mấy ngày này buôn bán không tốt, người đến không nhiều, có thể không hỏi đúng người. Chủ nhật buôn bán đông hơn, tôi sẽ hỏi thêm, cô chờ tin tôi nhé.”
Tạ Quỳnh lo lắng sau giờ làm trở về nhà, khi thay giày phát hiện đôi giày thể thao mà Triệu Duy Thành đã mang ra ngoài tuần trước, túi hành lý màu xanh của anh cũng để trên ghế sofa trong phòng khách, trong lòng cô vui mừng, nghĩ rằng anh cuối cùng cũng về, liền hối hả gọi: “Người đâu? Không có ở nhà à?”
Trong phòng khách không có ai, Tạ Quỳnh lập tức đi vào phòng ngủ tìm, vừa vào phòng đã thấy người cô gọi đang nằm chỏng vó ở trên giường ngủ say sưa, tiếng ngáy vang như sấm.