Ăn xong cơm, Triệu Duy Thành đi vào bếp rửa bát, Tạ Quỳnh mở TV chuẩn bị xem phim một chút rồi đi tắm, thì Tô Linh gõ cửa ầm ầm, “Tiểu Quỳnh, mở cửa nhanh mở cửa nhanh!”
Dạo này chị ta thường đến, tự nhiên hơn cả nhà mình, không thể đợi nổi một phút.
Cửa vừa mở, Tô Linh không chờ cô nói gì, hớn hở kêu lên: “Chị nói ý tưởng của chị đưa ra thật sự có tác dụng đấy! Tối qua tôi làm theo cách của chị chỉ, chồng tôi ban đầu còn hơi ngại ngùng, sau đó thì thoải mái hơn, hôm nay ánh mắt nhìn tôi như vừa mới cưới vậy.”
Tạ Quỳnh chỉ tay về phía bếp.
Tô Linh quay đầu nhìn, Triệu Duy Thành cũng nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng Tô Linh không hề thấy ngượng ngùng, “Không sao cả.”
“Điều quan trọng nhất là tối qua hai vợ chồng bọn tôi hiếm khi tâm sự thật lòng được một lần.”
Tô Linh bước tới ôm cô, “Mấy ngày nữa tôi mời chị ăn cơm! Tôi về trước đây.”
Khi Tô Linh vừa đi, Triệu Duy Thành lập tức lại hỏi cô, “Em đã cho cô ấy ý tưởng gì vậy?”
Tạ Quỳnh đưa ra ý kiến thực ra khá táo bạo, ngoài việc làm nũng, cô còn nói một chút về chuyện trên giường vợ chồng, các cặp đôi trong ngành dầu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm khi về nhà một lần chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện đó, cô đã khuyên Tô Linh lấy điều này làm điểm khởi đầu để cải thiện quan hệ vợ chồng, nhưng chuyện này cô chắc chắn không tiện nói với Triệu Duy Thành, thần bí nói: “Đây là bí mật của phụ nữ bọn em, không thể nói với đàn ông.”
Triệu Duy Thành nhìn cô vài giây, thấy cô thực sự không có ý định nói thêm nên đành bỏ cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tắm xong, hai vợ chồng cùng nằm trên giường, Triệu Duy Thành nói chuyện với em bé trong bụng, “Lâu rồi không gặp, có nhớ ba không?”
Anh nói được vài phút, em bé trong bụng không có phản ứng gì, Triệu Duy Thành vừa định đổi chủ đề lại nhớ ra một chuyện, “À đúng rồi, Lâm Thành Sơn nói gần đây bên chúng ta mở một quán nướng đặc sản mới, rất ngon, anh ấy rất nhiệt liệt đề cử, tuần này hai chúng ta đi nhé?”
Mỗi bước mỗi xa
Tạ Quỳnh gật đầu: “Được, liền đi vào tối Chủ nhật này nhé, buổi chiều em còn muốn tranh thủ đi cửa hàng vải, hỏi xem rốt cuộc là ai đã truyền tin em không làm thợ may nữa.”
Triệu Duy Thành nhảy dựng lên: “Có tình huống mới rồi à?”
Tạ Quỳnh kể cho anh nghe về những tin đồn liên quan đến cô ở cửa hàng vải, “Em đoán chắc chắn là người viết thư tố giác đứng phía sau, khó trách dạo này không ai tìm em may đồ nữa.”
Triệu Duy Thành hỏi cô: “Nếu tìm được người thì em định làm gì?”
“Em hỏi người đó tại sao lại làm như vậy, mọi người hòa thuận làm ăn không tốt sao? Tại sao phải làm những trò mờ ám ở sau lưng.”
“E rằng không đơn giản như vậy, em phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi, với chút chứng cớ hiện tại của chúng ta, dù bắt được người ta, rất có thể người ta sẽ không nhận, chúng ta cũng không thể làm gì được.”
Tạ Quỳnh biết anh nói đúng, trước hết thì thông tin về người tố giác cô chắc chắn không thể biết, phòng tài vụ có quy định, cô cũng không thể đi thăm dò, thứ hai là tin đồn này, người đứng sau có hàng trăm cách để biện minh, quan trọng hơn là cô cũng không thể chứng minh người tố giác và người truyền tin đồn là cùng một người.
Nhưng Tạ Quỳnh không thể cứ nuốt trôi cơn tức như vậy, cô thẳng thắn, siết chặt tay, “Em biết, nếu tìm được thì em cũng sẽ không làm gì người ta, chỉ muốn để họ biết em đã chú ý đến họ rồi, sau này bớt làm điều mờ ám sau lưng em đi, em cũng không phải dễ bị bắt nạt đâu!”