[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu

Chương 8



Tạ Quỳnh từ nhỏ đã là người có chính kiến, sẽ nghĩ cho bản thân, tổng thể cô rất hài lòng với người đối tượng mà mình đã chọn, cuộc sống hôn nhân cũng không tệ, mặc dù mẹ chồng khiến cô hơi đau đầu một chút, nhưng coi như sống chung vẫn hòa thuận.

Trong một tuần chỉ có một ngày nghỉ, hiếm khi được nghỉ ngơi, bọn họ phải tận dụng, nhanh chóng mua sắm đồ đạc và vật dụng sinh hoạt cho nhà mới, Tạ Quỳnh rửa mặt xong quay lại thấy Triệu Duy Thành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, cô đẩy anh, “Dậy đi, đừng quên sáng nay chúng ta phải đi làm gì.”

Triệu Duy Thành trở mình, mở một mắt, “Em dậy lúc nào vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ đủ rồi.”

Tạ Quỳnh lấy dây buộc tóc buộc tóc lại, da dẻ mùa thu đông khô hanh, cô nhanh chóng thoa một chút kem dưỡng lên mặt, cổ và tay, rồi thúc giục anh, “Anh nhanh lên.”

Đã thúc giục hai lần, nếu lần thứ ba anh vẫn không động, thì có lẽ sáng nay Tạ Quỳnh cũng sẽ không cho anh mặt mũi tốt, Triệu Duy Thành nhanh chóng từ trên giường xuống, thay đồ đi rửa mặt.

Bữa sáng do La Văn Liên làm, bánh mì làm từ hôm qua được hâm nóng, ăn kèm với đậu tương và cải bẹ, cháo ngô.

Không khí bữa ăn có chút lạnh lẽo.

La Văn Liên vẫn còn nhớ tối qua con trai đã mắng mình, không cho sắc mặt tốt, cũng không lạnh không nhạt với Tạ Quỳnh.

Triệu Học Phong tối qua về đã nghe vợ nói chuyện đã phát triển như thế nào, ông cũng đồng ý với những gì con trai nói, cãi nhau vài câu với bạn già, kết quả là sáng nay La Văn Liên không nói một câu nào với ông. Nhiều năm vợ chồng sống chung đã dạy cho ông biết, nếu ở lại chỉ thu hoạch thêm cái mặt lạnh, ăn xong dưới chân như bôi dầu liền lập tức chuồn đi, “Tôi xuống dưới lầu chơi cờ với lão Lý.”

Mỗi bước mỗi xa

La Văn Liên đặt đũa xuống đi kiểm tra tôm hùm tối qua, lại lấy ra một chùm tỏi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lột vỏ từng củ từng củ.

Mùa này ngô ngọt và mềm, từng hạt lột ra, nấu thành cháo rất ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Quỳnh uống hết một bát, lại rót thêm nửa bát.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Duy Thành vào bếp rửa bát đĩa, Tạ Quỳnh đi đến trước mặt La Văn Liên, nhẹ nhàng hỏi bà: “Mẹ, một lát nữa bọn con đi chợ, có gì cần mua gì không ạ?”

La Văn Liên suy nghĩ một chút, nói với cô: “Không cần mua gì khác, trời lạnh rồi, mua ít lê hoặc táo, chúng ta nấu cháo uống.”

Tạ Quỳnh nói một tiếng "được."

Triệu Duy Thành trước khi đi thì ô: “Mẹ, chúng con đi đây.”

La Văn Liên không thèm để ý.

Hai vợ chồng chuẩn bị ra khỏi nhà, Triệu Duy Thành thấy cô ngồi vững rồi từ từ khởi động xe đạp, Tạ Quỳnh ôm lấy eo anh, “Mẹ vẫn còn giận anh đấy.”

Triệu Duy Thành thở dài, “Giận thì giận vậy, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Ngày nghỉ có nhiều người ra ngoài mua sắm, mọi người đều đổ về một hướng, đó chính là khu buôn bán tập trung của thị trấn Nghi Trường, khu thương mại Phú Khê nằm trên phố Bắc Dương.

Đây là một tòa nhà ba tầng vững chãi và hoành tráng khí phái, tầng một bán đồ dùng hàng ngày, tầng hai là điện máy, tầng ba là giày da, mũ, vải và quần áo.

Trên phố người qua lại tấp nập, hai vợ chồng tìm mãi mới thấy một chỗ để xe đạp, Triệu Duy Thành khóa xe, che chở cô lên tầng hai, trước tiên đi xem đồ điện gia dụng.

Khi kết hôn, hai bên gia đình đều hỏi cần mua gì, lúc đó nhà họ Triệu Duy Thành có một chiếc máy giặt, hai người chọn mua TV và tủ lạnh, nghĩ rằng khi chuyển nhà sẽ tự mua một chiếc máy giặt, sau đó cha mẹ Triệu Duy Thành mua cho đôi vợ chồng trẻ chiếc TV, Tạ Khánh Bình thì mua tủ lạnh, vì hai người vẫn chưa ở riêng, mới đến chỉ dùng thử một chút rồi lại để ở một góc nhà.