[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu

Chương 95



Tô Đại Hải là người lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào, biết Quách Duyên Phi quý mấy chậu hoa hướng dương trước cửa như bảo bối, bình thường tưới nước siêng năng hơn ai hết. Anh ta cũng có bản lĩnh, ba chậu hoa hướng dương trong tay anh ta đều phát triển tươi tốt, dáng vẻ đẹp đẽ.

Mùa hè ban ngày có nắng lâu, cành hoa hướng dương xanh mướt nhanh chóng tràn ra khỏi chậu bò xuống đất. Những bông hoa rực rỡ nở rộ từng chùm, màu sắc phong phú, bông hoa nhỏ xinh, ngày hôm đó tàn thì ngày hôm sau lại có nụ hoa mới nở. Những cánh hoa tàn rụng từng cánh lăn xuống nền xi măng, vào buổi sáng khi tưới nước Tô Đại Hải sẽ quét đi. Có lần, một cô lao công ở nhà máy khai thác dầu nhìn thấy, không ngừng khen anh ta tốt bụng.

Đương nhiên, để tận hưởng vẻ đẹp của hoa nở rộ thì công sức bỏ ra còn nhiều hơn thế. Hoa hướng dương phát triển quá tốt, cành lá vươn dài vun vút, thoáng chốc đã đến mức cản lối đi. Mỗi người đi qua phòng tài chính, hoặc là những công nhân chuẩn bị đến làm việc đều phải nhắc nhở bọn họ nên cắt tỉa hoa hướng dương.

Mấy nhát kéo xuống, năm nay khó mà thấy cảnh hoa nở đầy chậu. Ai cũng biết Quách Duyên Phi rất thích mấy chậu hoa này, đó là những loại cây cỏ hiếm hoi mà bấy nhiêu năm nay ông ta nuôi sống được. Trong tình huống này, không ai muốn làm chim đầu đàn xui xẻo cầm kéo đi cắt tỉa hoa hướng dương.

Cát Tiểu Bình không muốn rước họa vào thân, Tạ Quỳnh thì lười biếng không quan tâm, Tôn Liên Thải thì không dám nói, Tô Đại Hải vừa mới được trưởng phòng khen ngợi vì chăm sóc hoa hướng dương tốt, sẽ càng không nói.

Hoa hướng dương là loại cây có thời gian nở hoa dài, có thể nở từ tháng 6 đến tháng 10. Do đó, mấy chậu hoa hướng dương này trong cái mùa hè oi bức càng ngày càng phát triển tươi tốt. Đến đầu tháng 9, rễ hoa tranh giành chất dinh dưỡng, đất cùng nước, đã đến mức phải tách chậu. Sau khi biết nếu không tách chậu thì hoa hướng dương sẽ c.h.ế.t mất một nửa, cuối cùng Quách Duyên Phi cũng đồng ý cắt tỉa và tách chậu hoa hướng dương.

Chạng vạng tan ca, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ kín bầu trời. Tô Đại Hải cắt tỉa cành hoa hướng dương, rồi mua thêm năm chậu hoa, cho đất vào rồi chia hoa hướng dương ra trồng từng đợt, tạm thời chuyển vào chỗ mát trong văn phòng để tránh đi ánh mặt trời.

Tạ Quỳnh tan sở chuẩn bị về nhà, cúi đầu nhìn thấy tất cả các cành hoa hướng dương đã cắt tỉa đều được phân loại và chất đống cùng nhau mà không bị vứt đi, có chút bất ngờ. Cô nghĩ Tô Đại Hải chăm sóc kỹ lưỡng những bông hoa này là để lấy lòng Quách Duyên Phi, bây giờ xem ra, dường như cũng có vài phần thật lòng yêu thích.

Tô Đại Hải vào văn phòng lấy mấy tờ báo ra, thấy cô đang nhìn hoa hướng dương, cười hỏi: "Kế toán Tạ, có muốn mang về mấy cành không? Hoa hướng dương rất dễ trồng, về nhà trồng vào chậu tưới nước thật đẫm, phơi ở chỗ mát hai ngày rồi hãy mang ra ngoài thì sẽ sống được."

Tôn Liên Thải chen vào: "Tôi muốn, cho tôi mười mấy cành đi."

"Được thôi, sư phụ, để tôi chọn cho sư phụ những bông hoa hướng dương màu hồng nhạt cùng màu trắng mà sư phụ thích nhất."

Tô Đại Hải phân loại hoa theo màu sắc, anh ta ngồi xổm xuống, chọn ra hơn chục cành hoa hướng dương cuộn vào tờ báo, khi đưa cho Tôn Liên Thải thì mỉm cười với cô ta: "Cầm lấy nhé."

Tôn Liên Thải bị nụ cười quyến rũ của anh ta làm cho hồn vía lên mây, ngẩng đầu bồn chồn đối mặt với anh ta, giọng điệu yểu điệu: "Nhưng mà, lỡ tôi không nuôi được thì sao? Tôi không giỏi như anh."

Tô Đại Hải ánh mắt dịu dàng, ánh nhìn chăm chú nhìn cô ta: "Đừng lo, tôi sẽ dạy hết cho cô mà."

Tôn Liên Thải cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười, cố chấp hỏi: "Thật không? Vậy anh hứa đi, nếu không tôi không tin đâu."

Tô Đại Hải với giọng điệu khẳng định: "Ừm, tôi hứa."

Mỗi bước mỗi xa

Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức kiềm chế nhưng mờ ám, Tạ Quỳnh nhìn ánh mắt tình tứ của hai người, không kìm được mà trợn trắng mắt trong lòng. Hai người đều đã có gia đình mà đang làm gì vậy chứ?!

Cô dám khẳng định Tôn Liên Thải đối với Tô Đại Hải đã không còn là tình cảm đối với đồ đệ như trước nữa rồi, trong nửa tháng gần đây đặc biệt rõ ràng. Tuy nhiên, hai người này cũng rất thông minh, chỉ dám trêu chọc mờ ám trên lời nói, người trong cuộc thì rất vui vẻ, còn như bọn cô là người ngoài cuộc thì lại cảm thấy tâm tình không tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Quỳnh ho một tiếng, thẳng thừng ngắt lời hai người: "Vậy cho tôi năm sáu cành màu nào cũng được, mang về xem có nuôi sống được không."

Tô Đại Hải dùng báo bọc sáu cành đưa cho cô: "Của kế toán Tạ."

Anh ta lại hỏi Cát Tiểu Bình: "Phó phòng Cát, chị có muốn không?"

"Không cần."

Cát Tiểu Bình lắc đầu, thái độ lạnh nhạt, lập tức đi thẳng ra ngoài.

Sau một hồi loay hoay, trên đất đầy những chiếc lá hoa hướng dương vụn rơi rụng. Tôn Liên Thải không đành lòng thấy anh ta bị Cát Tiểu Bình từ chối, thái độ tích cực, vội vàng vào văn phòng lấy chổi và hốt rác: "Dưới đất bẩn rồi, tôi giúp anh quét một chút."

Tạ Quỳnh thực sự không thể chịu nổi nữa, cầm lấy những bông hoa hướng dương đã được gói sẵn và đi ra ngoài. Trên đường về, cô ghé vào cửa hàng mua hai cái chậu hoa.

Sau mấy tháng chung sống, Tô Vĩnh Hồng đã rất quen thuộc với thời gian tan sở của hai vợ chồng. Dì ấy còn thắc mắc tại sao hôm nay cô lại về muộn hơn hai mươi phút, nhìn thấy chậu hoa trong tay cô thì lập tức hiểu ra, cười hỏi: "Muốn trồng hoa hả?"

Tạ Quỳnh dịu giọng đáp: "Hoa hướng dương cắt tỉa từ văn phòng, nói là rất dễ trồng, nên tôi mang về mấy cành."

Triệu Mẫn Trinh nhìn thấy mẹ về, vặn vẹo người trong lòng Tô Vĩnh Hồng, ê a đòi cô bế. Bây giờ cô bé đã có thể nhận ra mặt cha mẹ, thời gian thức ban ngày dài hơn, năng động hơn, cũng khó dỗ hơn.

Tạ Quỳnh đón con gái từ tay dì ấy, hôn lên trán cô bé: "Có nhớ mẹ không hả?"

Triệu Mẫn Trinh giơ bàn tay mũm mĩm ra cố gắng túm mặt cô. Trẻ con ở tháng tuổi này nắm người ta đau lắm, Tạ Quỳnh vội vàng quay đầu tránh đi, để mặt ra xa một chút, nói với Tô Vĩnh Hồng: "Dì Tô, dì có thể về rồi, vất vả cho dì quá."

Tô Vĩnh Hồng nói lời tạm biệt với cô, không quên vẫy tay với Triệu Mẫn Trinh: "Xuân Vũ, mai gặp lại nhé."

Triệu Mẫn Trinh cũng thích dì ấy, miệng không răng “gu gu” hai tiếng, mỉm cười với dì ấy.

Tô Vĩnh Hồng rời đi.

Tạ Quỳnh muốn xuống lầu đào đất trồng hoa hướng dương, thử đặt cô bé vào xe đẩy em bé, vừa cúi lưng người còn chưa đặt vào thì Triệu Mẫn Trinh đã ré lên loạn xạ như pháo nổ, hai chân đạp lung tung phản kháng. Cô bất lực, đành phải bế cô bé vào lòng dỗ dành: "Thôi được rồi, đợi ba con về vậy."

Cô vẫn không tin, cho rằng tư thế của mình có vấn đề. Lần này cô đặt m.ô.n.g cô bé xuống trước, không ngờ vừa chạm vào lại bị Triệu Mẫn Trinh phản kháng dữ dội, hơn nữa lần này không dễ dỗ như vậy.

Tạ Quỳnh đau đầu như búa bổ, "Được được được, không đặt không đặt."

Cô lẩm bẩm khẽ, nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, thăm dò sờ hai cái, "Thật lạ, lưng con có hệ thống dò tìm gì sao? Sao mẹ vừa chuẩn bị đặt xuống con đã biết rồi."