[Thập Niên 80] Lấy Lại Cuộc Đời

Chương 9



Hơn một tháng trôi qua, ngày khai trường cũng đến.



Bố mẹ xin nghỉ phép đến tận nơi tiễn tôi, cả ngày hôm đó nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi họ.



Tôi về đến ký túc xá, bố mẹ cứ luôn tay giúp tôi dọn dẹp đồ đạc, còn lấy đặc sản quê nhà chia cho các bạn cùng phòng.



Một bạn cùng phòng nhận ra tôi: "Cậu chính là học bá suýt bị người ta chiếm chỗ đó hả?"



Tôi liếc mắt nhìn Cố Cẩm Đường đang núp trong góc, rồi gật đầu với bạn cùng bàn.



Bạn cùng phòng kia lập tức bất bình: "Tớ thi đỗ Thanh Hoa là dùng hết sức bình sinh mới vào được đấy, nếu có đứa nào dám chiếm chỗ của tớ, tớ xiên nó thật luôn á."



Tôi mỉm cười: "Họ không thành công mà."



Bạn cùng phòng vỗ vai tôi: "Tim cậu cũng lớn thật đấy."



Không lớn thì có thể làm gì đây? Kiếp trước tôi thật sự đã bị chiếm chỗ thành công rồi.



Bạch Mộng Viên dùng thân phận của tôi, mang tên tôi, sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, còn bản thân tôi thì chẳng hề hay biết chút tin tức nào.



Thật trớ trêu.



Ngày thứ hai sau khi nhập học là kỳ quân sự, sau nửa tháng vật lộn, tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống đại học.



Nhóm chat lớp cấp ba vẫn rất sôi nổi, mọi người không ngừng kể về trải nghiệm nhập học của mình.



Đột nhiên có người nhắn một câu.



【Cố Cẩm Đường tự sát rồi.】



Nhóm chat im lặng trong giây lát, rồi tin nhắn bắt đầu nhảy lên liên tục.



Tôi cũng thấy tin đó, chỉ sững người một chút, rồi bình thản chấp nhận sự thật.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chết cũng tốt, lòng tôi hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa.



Nếu không có pháp luật, tôi còn rất muốn tự tay mình xử lý hắn ta ấy chứ.



Nhưng không được, đời này tôi không thể cứ dây dưa mãi với kẻ tồi tệ được.



Lớp trưởng còn nhắn thêm một câu.



【Cố Cẩm Đường để lại di thư, xin lỗi.】



Lời xin lỗi này dành cho ai, không cần nói cũng biết.



Tôi đọc xong không bình luận gì thêm.



Tôi vẫn nên chuyên tâm học hành thôi, cuộc sống đại học quả thực rất tốt, hầu như ngày nào tôi cũng tham gia hoạt động, cảm giác rất mới mẻ.



Sáng sớm tinh mơ còn phải cùng bạn cùng phòng đi "cắm rễ" ở thư viện.



Chỗ ngồi trong thư viện có hạn, có người bốn giờ sáng đã lọ mọ dậy đi chiếm chỗ rồi.



Cứ thế nửa năm trôi qua, chuyện của Cố Cẩm Đường, tôi sớm đã quên sạch.



Bỗng một ngày, tôi nhìn thấy Bạch Mộng Viên ở cổng trường đại học, cả người cô ta gầy rộc đi.



Mà Bạch Mộng Viên thấy tôi thì cúi đầu, lủi thủi bỏ đi.



Cô ta đã phải ngồi tù, cuộc đời này xem như đã hủy hoại.



Nhưng chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.



Ác giả ác báo, đời này xem như tôi đã đòi lại được công bằng cho chính mình.







Hết


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com