Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 111: Chuyện cũ



Lão hiệu trưởng nhìn ra xa, bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.

"Tôi và lão Diêu đều nhập ngũ năm mười sáu tuổi, cùng chiến đấu trong một đơn vị, trải qua nhiều trận đánh lớn.

Những đồng đội bên cạnh lần lượt hy sinh, rồi lại có những người mới gia nhập. Cứ thế, vòng xoay ấy lặp đi lặp lại. Áp lực tinh thần của tôi vô cùng lớn, vì chẳng biết khi nào chúng tôi cũng sẽ như họ.

Lão Diêu tuy cùng tuổi tôi, nhưng tâm lý lại vững vàng hơn nhiều. Anh ấy luôn động viên, cho tôi thêm dũng khí và niềm tin.

Anh bảo, chỉ cần b.ắ.n chuẩn, không lãng phí một viên đạn nào, chúng ta sẽ sống đến ngày chiến tranh kết thúc.

Anh là người tôi tin tưởng nhất, nên tôi khổ luyện kỹ năng b.ắ.n súng, xem mỗi trận đánh như một thao trường rèn luyện.

Kỹ năng của tôi ngày càng điêu luyện, số lính Nhật tôi hạ trên chiến trường cũng ngày một nhiều. Niềm tin trong tôi cũng lớn dần. Mỗi lần ra trận, tôi không còn sợ hãi như trước nữa.

Lão Diêu cũng rất giỏi, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của chúng tôi gần như ngang nhau. Hầu như không viên đạn nào bị lãng phí. Chỉ cần nhấn cò, ắt có một tên Nhật ngã xuống.

Chúng tôi trở thành những xạ thủ xuất sắc của đơn vị. Đoàn trưởng rất coi trọng, thường giao nhiệm vụ huấn luyện cho đồng đội mỗi khi đơn vị nghỉ ngơi.

Dần dà, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của cả đoàn được nâng cao. Qua nhiều trận đánh, số người hy sinh ngày càng ít. Đoàn của chúng tôi trở nên nổi tiếng.

Ai cũng biết trong Đoàn 16 có Lý Đức Thắng b.ắ.n cực chuẩn, một viên đạn một mạng sống. Những người khác cũng đều là xạ thủ tài ba.

Một lần, tôi và lão Diêu đang làm nhiệm vụ canh gác trại. Bỗng thấy hai người ăn mặc như nông dân, trên lưng gánh củi.

Tôi để ý thấy họ thấp bé, đi chân chữ bát – đặc điểm của nhiều lính Nhật.

Lão Diêu cũng nhận ra, bảo tôi: "Lý Đức Thắng, hai người này không bình thường."

Ai ngờ, khi họ đi ngang qua trại, một tên đái ra quần vì sợ hãi.

Tôi ra lệnh dừng lại, tên kia run rẩy không đi nổi, ngã quỵ xuống đất.

Tên còn lại bỏ chạy, bị tôi b.ắ.n một phát gửi thẳng xuống âm phủ.

Tên sợ hãi kia bị tôi bắt về đơn vị. Hắn khai hết mọi chuyện.

Kế hoạch của quân Nhật là đêm đó sẽ tập kích. Vì chúng biết Đoàn 16 toàn xạ thủ cừ khôi, ban đêm tầm nhìn hạn chế sẽ làm giảm lợi thế của chúng tôi.

Nghe thấy tên Lý Đức Thắng, hắn sợ đến mức không kiểm soát được bản thân.

Chuyện này sau đó lan truyền khắp đơn vị.

Lão Diêu còn đặt cho tôi biệt danh "Quỷ kiến sầu".

Ba năm sau, chiến tranh kết thúc. Chúng tôi chiến thắng, đánh đuổi quân Nhật ra khỏi đất nước.

Lúc đó, chúng tôi đều hai mươi hai tuổi, sau sáu năm trong quân ngũ, lần đầu tiên trở về nhà với niềm vui chiến thắng.

Ai ngờ, bố mẹ, ông bà và hai em gái nhỏ của tôi đều đã hy sinh trong một trận oanh tạc của địch.

Vân Vũ

Nhà lão Diêu cũng chỉ còn lại mẹ anh.

Lúc đó, chúng tôi gặp lại Bình Dao. Cô ấy là hàng xóm của tôi, may mắn thoát nạn nhờ theo bố mẹ đi thăm họ hàng.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, lão Diêu và tôi đi đâu chơi, cô ấy cũng lẽo đẽo theo sau như cái bóng.

Lão Diêu rất ghét, bảo cô ấy là "đồ phiền phức". Nhưng tôi luôn khuyên anh cho cô ấy đi cùng.

Vì hồi nhỏ, tôi từng nghe mẹ nói với mẹ cô ấy rằng sau này sẽ gả Bình Dao cho tôi làm vợ. Mẹ cô ấy còn hỏi tôi có đồng ý không.

Lúc đó dù chỉ mới tám chín tuổi, có lẽ bố mẹ chỉ đùa, nhưng tôi lại tin thật. Tôi nghĩ lớn lên Bình Dao sẽ là vợ mình.

Tôi luôn kiên nhẫn với cô ấy, đi học về đều đợi cô ấy. Có gì ngon, tôi đều nhường cho cô ấy trước, dù bản thân cũng rất thích.

Đến khi tôi và lão Diêu nhập ngũ, cô ấy khóc như mưa tiễn chúng tôi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc đó, lòng tôi quặn thắt, chỉ mong ngày trở về sẽ nhờ bố mẹ sang hỏi cưới cô ấy.

Những năm chiến tranh, ngoài sự đồng hành của lão Diêu, động lực lớn nhất của tôi là phải sống để về cưới cô ấy.

Sau khi trở về, bi kịch gia đình khiến tôi suy sụp, ốm liệt giường.

Bình Dao ngày nào cũng đến chăm sóc, an ủi tôi.

Lão Diêu cũng rất lo lắng. Dù bản thân cũng mất đi người thân, nỗi đau không kém, nhưng anh vẫn mạnh mẽ, ngày nào cũng đến dắt tôi ra ngoài đi dạo.

Nhờ hai người, tôi dần vượt qua nỗi đau mất mát.

Đơn vị muốn giữ cả tôi và lão Diêu lại phục vụ.

Nhưng chiến tranh khiến tôi mệt mỏi, tôi chọn giải ngũ, định tỏ tình với Bình Dao để xây dựng tổ ấm mới.

Lão Diêu cũng chọn giải ngũ như tôi.

Chúng tôi được phân công vào hai cơ quan khác nhau, đều là công việc tốt, đảm bảo cuộc sống ổn định.

Khi tôi chuẩn bị ngỏ lời với Bình Dao, lão Diêu đưa mẹ đi bệnh viện, không may bị ngã gãy chân.

Bình Dao bảo tôi yên tâm đi làm, cô ấy sẽ chăm sóc hai mẹ con anh.

Tối nào tôi cũng đến bệnh viện thăm lão Diêu.

Vì chuyện này, tôi tạm gác lại ý định tỏ tình, đợi anh bình phục rồi mới tính sau.

Một hôm, như thường lệ, tôi đến thăm và trò chuyện cùng anh.

Bỗng lão Diêu hỏi: "Cậu có thích Bình Dao không?"

Tôi hỏi lại tại sao anh lại hỏi vậy.

Anh bảo mình đã thích cô ấy từ lâu, tưởng tôi cũng vậy nên không dám hành động. Thấy tôi im lặng mãi, anh mới hỏi thẳng.

Biết lão Diêu cũng thích Bình Dao, lòng tôi như nghẹn lại, cảm giác như sắp ngạt thở.

Người thân nhất, người bạn tin cậy nhất, lại cùng yêu một cô gái. Nỗi đau ấy khiến tôi tê tái.

Lão Diêu thấy tôi im lặng, liền bảo coi như chưa nói gì, anh sẽ không tranh giành với bạn.

Tôi biết anh hỏi vậy, ắt hẳn rất thích cô ấy.

Lão Diêu có thể nhường Bình Dao cho tôi, tôi cũng có thể làm điều tương tự.

Tôi nói: "Cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ coi Bình Dao như em gái thôi. Cậu thích thì cứ tỏ tình đi."

Nhưng thực lòng, tôi đau đến mức không chịu nổi, phải đứng dậy ra về. Tôi ngồi khóc một mình ở vườn hoa bệnh viện rất lâu.

Lão Diêu và Bình Dao nhanh chóng trở thành một cặp, được hai bên gia đình chúc phúc. Họ kết hôn không lâu sau đó.

Tôi không thể quên được Bình Dao, hình ảnh cô ấy lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí. Tôi hối hận vì đã nhường cô ấy đi, nhưng không thể nào xóa nhòa được.

Trong đám cưới của họ, tôi thấy tấm ảnh chụp chung ba người trong album, liền lấy trộm nó mang về.

Tôi biết mình phải rời đi. Tôi bỏ việc, lên núi dạy học.

Tôi tưởng mình sẽ sớm quên đi tất cả, bắt đầu lại.

Nhưng hóa ra không thể. Ngôi trường trên núi chỉ có hai giáo viên, sau khi tôi đến, người kia cũng rời đi.

Chỉ còn lại mình tôi.

Nếu tôi bỏ đi, lũ trẻ nơi đây sẽ không còn ai dạy dỗ.

Một năm, hai năm... cứ thế kéo dài đến tận bây giờ. Tôi cũng không ngờ mình có thể kiên trì đến vậy."