Từng câu chữ trong bức thư khiến trái tim Bình Dao như bị ai đó bóp nghẹt.
Bà run rẩy đọc hết lá thư, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Lâm Thanh Hà không nói gì, chỉ âm thầm đưa cho bà chiếc khăn tay, kiên nhẫn chờ đợi bà bình tâm lại.
Một lúc sau, bà lão mới lên tiếng: "Thanh Hà, cháu về nói với ông ấy giúp bà. Chuyện đã qua rồi, hãy để nó trôi đi. Chúng tôi đều là những người nửa chân đã bước vào cửa tử, giờ nói lại những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?"
Câu trả lời của bà khiến Lâm Thanh Hà bất ngờ. Sao lại như vậy? Cô có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng bà.
Không hiểu, cô hỏi: "Bà ơi, bà có biết hiệu trưởng Lý đã phải dũng cảm như thế nào mới viết được bức thư này không? Ông ấy đã giữ bà trong tim hàng chục năm trời, và cháu cũng thấy rõ bà cũng có tình cảm với ông ấy. Nếu không, bà đã không đau khổ đến thế. Đã yêu thương nhau, tại sao phải bận tâm về tuổi tác?
Chỉ cần trong tim còn yêu, thì chẳng bao giờ là muộn cả."
Bà lão lắc đầu: "Hồi đó, ông ấy có thể vì tình bạn mà từ bỏ bà. Điều đó chứng tỏ giữa bà và người bạn của ông ấy, ông ấy đã chọn người bạn.
Bà trong lòng ông ấy, kỳ thực chẳng quan trọng đến thế."
"Không phải vậy đâu. Khi hiệu trưởng Lý kể với cháu về quá khứ của hai người, ông ấy đau đớn đến mức không thể nói nên lời.
Trong hoàn cảnh đó, bà muốn ông ấy làm sao? Một bên là người bạn kề vai sát cánh, cùng trải qua sinh tử. Một bên là cô gái ông ấy thầm thương từ thuở nhỏ.
Khi đưa ra quyết định đó, ông ấy đã phải dứt bà ra khỏi cuộc đời mình một cách tàn nhẫn. Bà có biết ông ấy đã chịu đựng nỗi đau lớn đến thế nào không? Ông ấy một mình chạy vào núi sâu, tự l.i.ế.m vết thương lòng, đến tận bây giờ vẫn không thể gượng dậy. Ông ấy sống qua ngày bằng những kỷ niệm, với tấm ảnh chụp chung của ba người.
Bà ơi, bà có tưởng tượng được mấy chục năm qua, ông ấy đã sống như thế nào không?"
Lời của Lâm Thanh Hà khiến trái tim Bình Dao như bị ai đó bóp nghẹt.
"Năm đó, khi nghe ông ấy nói với lão Diêu rằng chỉ coi bà như em gái, chẳng có tình cảm gì khác, còn khuyên lão Diêu theo đuổi bà, bà đã đau lòng đến nhường nào.
Bà và Lý Đức Thắng là hàng xóm, lớn lên cùng nhau. Hồi nhỏ, mỗi khi bị bắt nạt, ông ấy luôn đứng ra bảo vệ bà. Có đồ ăn ngon, ông ấy cũng nhịn miệng để dành cho bà.
Từ bé, bà đã thích theo chân ông ấy. Mọi người đều bảo bà là cái đuôi của ông ấy. Ước mơ của bà là lớn lên được làm vợ ông ấy.
Ngay cả gia đình hai bên, thấy chúng bà quấn quýt, cũng đùa rằng sau này bà sẽ là vợ ông ấy.
Dù chưa ai nói ra, nhưng bà luôn cảm nhận được tình cảm của ông ấy dành cho bà cũng như bà dành cho ông ấy.
Năm ông ấy mười sáu tuổi đi lính, bà tưởng trước khi đi, ông ấy sẽ tỏ tình, nhưng ông ấy không làm thế. Ông ấy chỉ dặn bà hãy bảo trọng, chờ ông ấy trở về.
Bà tiễn ông ấy ở ga tàu, nhìn ông ấy khuất sau dòng người đông đúc, trái tim bà cũng theo ông ấy đi mất.
Khi tàu chuyển bánh, ông ấy dán mặt vào cửa sổ, vẫy tay chào bố mẹ và bà.
Cả ga tàu ngập tràn tiếng khóc tiễn biệt. Bà hét thật to, bảo ông ấy phải sống mà trở về. Bà sẽ chờ.
Bà chạy theo đoàn tàu rất lâu.
Vân Vũ
Sáu năm trời, bà không nhận được tin tức gì của ông ấy. Lúc đó chiến tranh đang ác liệt, mỗi ngày đều có người chết. Quê bà cũng bị máy bay ném bom, rất nhiều người thiệt mạng.
Bạn bè, họ hàng, ông bà của bà đều c.h.ế.t trong những trận bom.
Gia đình Lý Đức Thắng cũng không thoát.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của bà là cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho ông ấy bình an trở về.
Rồi chiến tranh kết thúc, bà gặp lại ông ấy trong đoàn quân chiến thắng trở về.
Bà tưởng rằng cuối cùng chúng bà sẽ đến được với nhau, mong chờ ngày ông ấy tỏ tình.
Ngờ đâu, bà lại nghe được những lời ông ấy nói với lão Diêu.
Lúc đó, bà vừa giận vừa đau. Bà tưởng hai người yêu nhau, nào ngờ chỉ là bà tự huyễn hoặc.
Lão Diêu tỏ tình với bà, nói rằng đã thích bà nhiều năm. Vì nghĩ Lý Đức Thắng cũng có tình cảm với bà, nên ông ấy chưa dám ngỏ lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc tức giận, bà đã đồng ý với lão Diêu.
Từ đó, Lý Đức Thắng luôn giữ khoảng cách với bà. Bà cũng nguội lạnh, buông bỏ tình cảm của mình. Dù sao chúng bà cũng là bạn từ thuở nhỏ, không thành vợ chồng thì vẫn có thể làm bạn.
Sau khi bà kết hôn, ông ấy nói với bà và lão Diêu rằng muốn đi đâu đó.
Chúng bà hỏi ông ấy đi đâu, bao giờ về. Ông ấy chỉ lắc đầu nói không biết.
Rồi ông ấy đi, từ đó biệt tích.
Bà và lão Diêu chưa bao giờ ngừng tìm kiếm ông ấy, nhưng ông ấy như bốc hơi khỏi thế gian, chẳng để lại dấu vết gì.
Mười năm sau ngày cưới, lão Diêu qua đời trong giấc ngủ. Không gặp lại Lý Đức Thắng là nỗi hối tiếc lớn nhất của ông ấy.
Bà một mình nuôi con khôn lớn, vẫn không ngừng tìm kiếm ông ấy.
Mãi đến khi bà gặp lại ông ấy ở trường tiểu học Hắc Hùng Lĩnh, bà không thể diễn tả được cảm xúc lúc đó.
Biết ông ấy vẫn độc thân, không vợ không con, dành cả đời dạy học ở nơi heo hút đó, bao lời trách móc trong lòng bà chợt tan biến hết.
Nhìn gương mặt già nua của ông ấy, bà chỉ thấy xót xa.
Hai ngày ở Hắc Hùng Lĩnh, như đưa bà trở lại thời thanh xuân. Ở bên ông ấy, bà như trở thành cô bé ngày xưa.
Thanh Hà, cháu đừng cười bà. Ông ấy chưa bao giờ rời khỏi trái tim bà cả. Nhưng bà chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục đến với ông ấy."
Lâm Thanh Hà không hiểu được suy nghĩ của thế hệ đi trước. Đã yêu thì cứ đến với nhau, có gì phải ngại?
"Tại sao ạ?"
Bà lão thở dài: "Bà già rồi, không muốn những lời đàm tiếu ảnh hưởng đến con cái. Chúng nó có được ngày hôm nay không dễ dàng gì."
"Mẹ, con không để tâm đâu." Diêu Diên Biên bước vào.
Lâm Thanh Hà và bà lão đều giật mình, không ngờ anh ta lại về.
"Diên Biên, con... con về lúc nào vậy? Những lúc nãy, con đã..." Bà lão ngượng ngùng.
Diêu Diên Biên đến bên mẹ, ôm bà vào lòng.
"Mẹ, con nghe hết rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, muốn làm gì thì cứ làm. Hạnh phúc của mẹ là quan trọng nhất, không cần để ý ánh mắt hay lời nói của người khác.
Con trai mẹ mạnh mẽ lắm, chẳng ai có thể ảnh hưởng đến con được. Mẹ đừng lo lắng vô ích nữa.
Mẹ ơi, hãy đi tìm hạnh phúc của mình đi. Con ủng hộ mẹ. Em gái con biết chuyện cũng sẽ ủng hộ thôi."
Lâm Thanh Hà nghẹn ngào, Diêu Diên Biên quả là người đàn ông ấm áp.
Bà lão ngẩng đầu nhìn con trai: "Nhưng mà..."
Diêu Diên Biên lắc đầu, ngăn bà nói tiếp: "Không có nhưng mà gì cả. Chú Lý là người con kính trọng. Mẹ và chú ấy đến được với nhau, con rất vui. Mẹ ơi, đừng do dự nữa, đồng ý với chú ấy đi."
Bà lão cảm động vì sự ủng hộ của con trai. Còn gì phải suy nghĩ nữa?
Bà nhìn Lâm Thanh Hà: "Thanh Hà, cháu nói chuyện với Diên Biên nhé. Bà vào viết thư hồi âm cho Lý Đức Thắng."
Lâm Thanh Hà gật đầu.
Bà lão trở về phòng.
"Giám đốc Diêu, sao anh lại về?"
Diêu Diên Biên cười: "Đến để giúp em một tay."