Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 126: Nhòm ngó trạm thu mua



Tiễn phóng viên ra về, Lâm Thanh Hà được Châu Lệnh Dã hộ tống trở lại nhà.

Hôm nay trạm thu mua nghỉ làm một ngày. Đã thông báo trước một ngày với những người dân miền núi đến bán sản vật rằng hôm nay toàn thể sẽ nghỉ ngơi.

Về đến nhà, Châu Lệnh Dã đặt phần cơm mang từ nhà ăn quân đội lên bàn. Hai người dùng bữa xong, cùng nghỉ ngơi trong phòng.

Châu Lệnh Dã cẩn thận xếp chứng nhận "Quân nhân ưu tú hạng nhất" và "Người vợ quân nhân xuất sắc nhất" của Lâm Thanh Hà cùng với những giấy khen trước đây của anh vào chiếc hộp gỗ chuyên đựng bằng khen. Sau đó, anh cất hộp vào rương gỗ, rồi vui vẻ nói với Lâm Thanh Hà:

“Sau này con chúng ta ra đời, anh muốn cho nó thấy bố mẹ nó xuất sắc thế nào. Dù là con gái hay con trai, anh đều muốn chúng gia nhập quân đội, trở thành người lính bảo vệ Tổ quốc.”

“Em đồng ý. Chỉ cần con mình muốn, em nhất định ủng hộ. Nhưng nếu chúng không muốn, anh cũng không được ép buộc.”

Châu Lệnh Dã ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hà, đặt tay lên bụng còn chưa có biểu hiện gì của cô.

“Anh sẽ không ép chúng, nhưng anh tin chúng sẽ không làm anh thất vọng. Vì cha chúng có gen ưu tú như vậy, chắc chắn chúng cũng không kém cỏi.”

“Nói thật đi, anh muốn con trai hay con gái?” - Lâm Thanh Hà hỏi.

Vân Vũ

“Trai hay gái đều được. Miễn là do em sinh ra, anh đều thích.”

“Anh đúng là khéo nói.” - Lâm Thanh Hà nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay anh đang đặt trên bụng mình.

Châu Lệnh Dã vui mừng, bàn tay không yên phận từ từ di chuyển lên trên, ánh mắt lém lỉnh nhìn Lâm Thanh Hà:

“Sao có bầu rồi mà cái này cũng to lên thế?”

Lâm Thanh Hà đập tay không yên phận của Châu Lệnh Dã xuống.

“Anh quên mất chuyện ba tháng đầu không được gần gũi rồi à?”

“Anh không quên. Ba tháng đầu thai chưa ổn định, bác sĩ khuyên không nên gần gũi. - Châu Lệnh Dã cười.”

“Vậy sao tay anh vẫn không yên?”

Châu Lệnh Dã giả vờ ngây thơ:

“Từ khi em có bầu, chúng ta chưa gần gũi lần nào. Đêm nào anh cũng sợ ngủ quên đè lên em. Hôm nay vui quá, cho anh sờ một chút thỏa lòng cũng không được sao?”

Lâm Thanh Hà nhịn cười:

“Không phải không được, em sợ anh không kìm được, rồi khổ thân anh thôi. Vì vậy, để tránh anh nghĩ ngợi lung tung, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn.”

“Phụ nữ tàn nhẫn quá, anh thật đáng thương!”

Lâm Thanh Hà bật cười vui vẻ. Hai người tán tỉnh nhau, căn phòng tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Vui đùa một lúc, Châu Lệnh Dã lên đơn vị sớm vì còn nhiều việc phải giải quyết.

Trước khi có thai, Lâm Thanh Hà đã có thói quen ngủ trưa. Giờ đây, không chỉ ngủ trưa, cô có thể ngủ bất cứ lúc nào cảm thấy buồn ngủ. Sau khi Châu Lệnh Dã rời đi, Lâm Thanh Hà lên giường và ngủ thiếp đi.

Từ khi Lâm Thanh Hà mang thai, A Hoàng ngày nào cũng bắt thú rừng về cho cô bồi bổ. Chỉ cần Lâm Thanh Hà ở nhà, nó luôn ở bên canh giữ. Lâm Thanh Hà cũng tin tưởng nó, khi ngủ trưa không bao giờ đóng cửa.

............

Chu Ly và Dương Quyên đến chợ trong thung lũng. Lúc mới đến, họ đã từng tới đây. Khi ấy, chợ đông đúc, nhộn nhịp. Nhưng lần này trở lại, không khí không còn sôi động như trước. Chợ dường như thu hẹp lại, không còn nhiều sạp hàng như xưa. Trước đây, dân miền núi bán sản vật rất nhiều, đi vài bước là thấy bán gà rừng, thỏ rừng. Giờ đây chỉ còn vài sạp hàng, đa phần là người già ngồi trông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hỏi ra mới biết, nhiều người đã lên núi tìm sản vật để bán cho trạm thu mua của trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh. Việc này kiếm được nhiều tiền hơn bán ở chợ. Người già không đủ sức lên núi nên mới ngồi chợ bán rau kiếm chút tiền mua thức ăn.

Chu Ly không ngờ trạm thu mua của Lâm Thanh Hà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Nhiều dân miền núi như thế đều tìm sản vật bán cho cô. Lợi nhuận từ việc này hẳn là rất khá.

“Trạm thu mua của Lâm Thanh Hà chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Không trách cô ta có thể trả lương cao cho nhân viên. Cô ta thật giỏi.” - Dương Quyên thán phục.

Chu Ly trong lòng chua xót:

“Giỏi cái gì? Nếu chị cũng mở trạm thu mua sản vật, chị cũng kiếm được tiền. Cô ta kiếm nhiều tiền như vậy mà mỗi tháng chỉ trả nhân viên năm mươi tệ. Đúng là bất nhẫn!”

Dương Quyên thấy Chu Ly nói có lý. Dân miền núi tuy sống rải rác nhưng đông người. Nhiều người như vậy bán hàng cho Lâm Thanh Hà, chỉ cần mỗi cân lãi một hào, một ngàn cân đã là một trăm tệ. Một tháng có thể kiếm ba nghìn tệ, một năm là ba vạn tệ. Ở ngoài kia, mười năm cũng không kiếm được nhiều như vậy. Nếu mình cũng mở một trạm thu mua như thế, chắc chắn sẽ phát tài. Không phải làm việc vất vả trong nhà ăn nữa.

Ý nghĩ này khiến cô phấn khích. Khó khăn duy nhất là trong tay không có tiền, thu mua xong cũng không biết bán cho ai.

Chu Ly mua hai con gà rừng từ tay một ông lão, tốn những mười tệ. Cô đau lòng nhưng chỉ có sạp hàng này bán gà rừng, đành phải cắn răng mua. Cô nghĩ bụng: Người ta bảo dân miền núi chất phác, thật thà, nhưng khi cần "chặt chém" thì không chút khách khí.

Cô mua thêm đậu đũa, ớt xanh, cà tím và một số rau củ theo mùa. Hai người xách đồ trở về.

Dương Quyên nói:

“Chị ơi, em cũng muốn nghỉ việc ở trường.”

Chu Ly ngạc nhiên:

“Vương Quân cũng bảo em về à?”

Dương Quyên lắc đầu:

“Không, là em tự muốn về.”

Chu Ly không hiểu:

“Tại sao? Ở ngoài kia tiện lợi hơn nhiều. Về đây mua rau cũng khó khăn.”

“Làm việc trong nhà ăn vừa mệt vừa kiếm được ít tiền. Một năm không kiếm nổi ba trăm tệ. Chị xem Lâm Thanh Hà mở trạm thu mua, trả nhân viên năm mươi tệ một tháng, đủ biết trạm đó kiếm được bao nhiêu tiền. Một tháng của cô ta bằng mười năm em làm trong nhà ăn. Đủ thấy kinh doanh lợi nhuận lớn thế nào.”

Chu Ly không ngờ Dương Quyên lại có tham vọng như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kinh doanh.

“Em muốn nghỉ việc về làm ăn?”

Dương Quyên gật đầu.

“Trong thung lũng này, ngoài sản vật ra còn làm được gì?”

“Chúng ta cũng có thể kinh doanh sản vật. Trạm thu mua của cô ta kiếm tiền quá dễ. Em tính sơ qua, mỗi ngày cô ta thu mua một ngàn cân sản vật, lãi một hào mỗi cân là một trăm tệ. Một tháng ba nghìn, một năm ba vạn. Đi làm thuê cả đời cũng không kiếm được nhiều thế.”

Chu Ly nghe xong cũng động lòng, dừng chân nhìn Dương Quyên:

“Nhưng Lâm Thanh Hà đã làm rồi, chúng ta có làm nổi không?”

“Cô ta có tiền, chúng ta khó cạnh tranh. Nhưng nếu phá được trạm thu mua của cô ta, rồi chúng ta làm, thì sao không làm nổi?”

Chu Ly nghe xong mắt sáng lên:

“Em nói có lý!”