Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 138: Thăm Dò Tin Tức



Sau khi trở về, Chu Ly và Dương Quyên bắt đầu khắp nơi gom góp tiền bạc.

Họ đã bàn bạc kỹ lưỡng, mỗi người sẽ góp một nghìn tệ làm vốn khởi nghiệp.

Gia cảnh của Chu Ly khá giả hơn, bản thân cô cũng có chút tiền tiết kiệm.

Lương của Triệu Hoài Bắc cũng không thấp. Mỗi tháng anh nhận được gần sáu mươi tệ phụ cấp. Cô mỗi tháng cũng có hơn ba mươi tệ.

Tiền lương của hai người cộng lại mỗi tháng cũng gần trăm tệ.

Chỉ có điều, tiền của cô và Triệu Hoài Bắc để riêng, tiền ai người nấy giữ.

Khi ở trường, ngoài ăn uống không mất tiền, những vật dụng sinh hoạt cá nhân và các khoản chi tiêu cần thiết khác đều phải tự túc.

Sau ba năm làm việc tại trường, cô chỉ dành dụm được hơn hai trăm tệ. Đây là số tiền cô tích cóp được nhờ sống tiết kiệm.

Vẫn còn thiếu gần tám trăm tệ nữa mới đủ một nghìn.

Triệu Hoài Bắc đã đi binh nhiều năm, bình thường anh cũng không có nhiều chi tiêu. Việc lấy ra một nghìn tệ rất dễ dàng.

Chỉ là cô và Dương Quyên làm chuyện này mà giấu anh. Nếu để Triệu Hoài Bắc biết, anh nhất định sẽ không tha cho cô.

Triệu Hoài Bắc không giống Vương Quân, Vương Quân chỉ ham tiền. Còn Triệu Hoài Bắc chỉ muốn làm một quân nhân gương mẫu. Anh xem tiền bạc như cỏ rác.

Số tiền này cô không thể hỏi Triệu Hoài Bắc. Chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Cũng không dám hỏi mẹ chồng, lương của hai người không thấp, không thể nào không đủ dùng. Chỉ cần cô mở miệng xin, mẹ chồng nhất định sẽ nghi ngờ, nếu bà hỏi Triệu Hoài Bắc, mọi chuyện sẽ bại lộ.

Chỉ còn cách vay mượn từ cha mẹ và anh em ruột.

Gia cảnh bên nhà cha mẹ cô cũng không khá giả, mẹ cô sức khỏe yếu, mấy năm trước đã nghỉ việc. Chị dâu thay thế công việc của bà.

Hai năm nay, cha cô cũng nhường công việc cho anh trai.

Nhà còn có hai cháu nhỏ, cuộc sống cũng chật vật. Mỗi lần cô và Triệu Hoài Bắc về thăm, đều mang tiền cho cha mẹ.

Nếu cô nhờ họ giúp gom tiền, họ chắc chắn sẽ không từ chối.

Cô chỉ có thể viết thư cho cha mẹ, nhờ họ vay giúp một nghìn tệ, và hứa sau khi kiếm được tiền sẽ trả gấp đôi.

Gia cảnh của Dương Quyên còn khó khăn hơn, không chỉ có hai con nhỏ, còn có một mẹ chồng thường xuyên phải uống thuốc để duy trì sự sống, tiền lương của bố chồng còn không đủ để mua thuốc cho bà.

Mỗi tháng, cô và Vương Quân đều phải gửi tiền về nhà. Những năm qua, họ sống chật vật, không thể nào dành dụm được.

Một nghìn tệ với họ là một khoản tiền khổng lồ. Cô nhờ cha mẹ vay mượn, và hứa sẽ trả lãi mười tệ cho mỗi trăm tệ vay.

Cả hai đều gửi thư bảo đảm, nếu bưu điện chuyển phát đúng hạn, nhanh nhất hai ngày, chậm nhất ba ngày là thư sẽ đến tay người nhận.

Việc gửi thư do Vương Quân đảm nhận.

Vì trong quân đội có đồng đội cũng thường gửi thư về nhà, khi bưu tá đi phát thư, sẽ mang theo những lá thư này luôn.

………………

Trạm thu mua của Lâm Thanh Hà vẫn tấp nập như thường.

Chu Ly và Dương Quyên ở nhà chờ đợi viện kiểm sát cử người xuống điều tra Lâm Thanh Hà và Châu Lệnh Dã.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, rồi ba ngày cũng qua đi.........

Họ thấy xe tải của nhà máy thực phẩm Tứ Hải đã đến trạm thu mua chở hàng hai chuyến, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng người của viện kiểm sát.

Một tuần sau, Dương Quyên và Chu Ly đều nhận được thư và phiếu chuyển tiền từ nhà.

Cha mẹ và anh trai của Chu Ly tin tưởng cô, đã gửi toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình, còn vay thêm hai trăm tệ từ cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quá trình vay mượn của Dương Quyên và Vương Quân gian nan hơn nhiều.

Họ nhờ cha mẹ mình đi vay khắp nơi, và chỉ sau khi Dương Quyên hứa trả lãi mười phần trăm, mới vay được từ mấy người họ hàng.

Tiền của cả hai đều đã về tới nơi, nhưng Lâm Thanh Hà và Châu Lệnh Dã vẫn bình yên vô sự.

Ngay cả Vương Quân vốn điềm tĩnh cũng cảm thấy có chút bất thường.

Theo lẽ thường, viện kiểm sát chỉ cần nhận được lá đơn tố cáo, lập tức phải khởi động điều tra.

Diêu Diên Biên và Châu Lệnh Dã đều là cán bộ nhà nước. Không thể nào họ không có động tĩnh gì.

Hay do có quá nhiều thư, họ chưa kịp xem? Nhưng đã một tuần trôi qua rồi, có bao nhiêu thư mà phải xem lâu thế?

Hoặc là Diêu Diên Biên và Châu Lệnh Dã có người thân làm trong viện kiểm sát, khi thấy lá đơn nặc danh, đã giữ lại?

Anh không chắc chắn, liền bảo Dương Quyên đến dò hỏi Lâm Thanh Hà về tình hình thực sự của Diêu Diên Biên.

Xe của Tứ Hải vẫn đang chất hàng ở trạm thu mua, cô tìm Chu Ly cùng đến đó dò la tin tức.

Mấy ngày nay, Chu Ly cũng lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, sợ việc bại lộ sẽ liên lụy đến mình.

Cô còn hơn ai hết muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thế là cô cùng Dương Quyên đến trạm thu mua.

Khi họ đến, xe tải đã chất được một nửa hàng.

“Trạm thu mua của cô làm ăn khá quá. Xe tải ngày nào cũng đến chở hàng.” Dương Quyên cười nịnh nọt.

Lâm Thanh Hà mỉm cười, “Cũng tạm được. Hai chị đến có việc gì thế?”

“Bọn chị đến xem có cần giúp gì không?” Dương Quyên hỏi.

Lâm Thanh Hà chỉ đống sản vật mới thu mua trên mặt đất, cười nói: “Hai chị đến đúng lúc quá. Ở đây đang thiếu người làm. Tiểu Lưu và Tiểu Ngô đang bận chất hàng. Hai chị giúp em đóng gói mấy thứ này nhé.”

Chu Ly ngước nhìn mặt trời thiêu đốt trên đầu, rồi liếc nhìn Dương Quyên bên cạnh.

Dương Quyên hiểu ý cô, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại. Hơn nữa, cô đến đây là để dò la tin tức, nếu chưa biết gì đã về, sẽ không thể nào giải trình với Vương Quân.

“Không vấn đề gì, việc này cứ để bọn chị lo.” Dương Quyên cười nói.

“Vậy làm phiền hai chị rồi.” Lâm Thanh Hà cười đáp.

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi. À, sao không thấy bố của Diêu Đồng Đồng? Hôm nay không đến à?”

Nét mặt tươi cười của Lâm Thanh Hà chợt tối sầm lại, “Anh ấy tạm thời có chút việc nên không đến được.”

“Có việc gì thế?” Chu Ly nghe vậy lập tức tỏ ra hứng thú.

Lâm Thanh Hà giả vờ ngập ngừng, “Không có gì nghiêm trọng, chắc sớm muộn cũng giải quyết xong thôi. Em qua đó xem một chút, phần hàng này nhờ hai chị giúp nhé.”

“Ừ, em cứ đi đi, việc nhỏ này để bọn chị lo.” Chu Ly cười đáp.

Sau khi Lâm Thanh Hà rời đi.

Hai người nhìn nhau, nén niềm vui trong lòng. Rồi cùng lúc nở nụ cười.

“Thảo nào không thấy động tĩnh gì, chắc viện kiểm sát đã cử người điều tra Diêu Diên Biên rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt bọn họ thôi. Chị cứ đợi mà xem.”

Chu Ly thở phào nhẹ nhõm, “Mong là họ điều tra ra được gì đó, để chuyện này mau kết thúc. Căng thẳng quá.”

“Cứ đợi xem trò vui thôi. Chẳng bao lâu nữa trạm thu mua của chúng ta sẽ khai trương.” Dương Quyên cười nói.

Chu Ly cũng vui, nhưng nhìn đống sản vật chất cao như núi, cô nhăn mặt, “Nhiều thế này bao giờ mới xong? Đều tại chị, sao lại bảo đến giúp chứ? Cứ nói đến chơi, cô ấy cũng không bắt bọn mình làm đâu.”

Vân Vũ

Nghe vậy, Dương Quyên cũng bực mình, “Trước giờ cô ấy đâu có nhờ bọn mình giúp. Chị mới nói vậy. Ai ngờ hôm nay cô ấy lại đồng ý ngay.”