Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 142: Ba sắp bị người khác cướp mất



Nhà bố mẹ chồng ở kinh thành sắp lên thăm, căn nhà hiện tại chắc chắn không đủ chỗ ở.

Cấu trúc nhà trong khu gia đình quân nhân gồm một gian phòng chính, hai bên mỗi bên là một gian phòng nhỏ. Cô và Châu Lệnh Dã ở gian phía đông.

Gian phía tây vẫn trống, chưa có ai ở.

Ngoài ra còn hai gian phụ, một là nhà bếp, một là phòng chứa đồ linh tinh.

Còn một gian nhỏ nữa là phòng tắm Châu Lệnh Dã đặc biệt dựng cho Lâm Thanh Hà.

Dọn dẹp phòng chứa đồ và gian phía tây ra cũng vẫn thiếu một phòng.

Lâm Thanh Hà hơi đau đầu, cô không muốn gia đình phải chia ra ở nhà khách của quân đội.

Châu Lệnh Dã cũng không muốn.

Anh có cách giải quyết: "Họ lên cũng chỉ ở vài ngày rồi về. Tạm thời xếp xếp là được."

"Xếp kiểu gì? Tới năm người cơ mà. Hai phòng sao đủ?"

"Anh có phòng ở khu quân đội, tối anh qua đó ngủ. Bố mẹ ở một phòng, em và Tiểu Nghệ ở chung, ông nội ở riêng một phòng. Thế là đủ chỗ rồi còn gì?"

Lâm Thanh Hà gật đầu tán thành ý kiến của Châu Lệnh Dã.

Ăn cơm xong, Châu Lệnh Dã không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay vào dọn dẹp hai gian phòng.

Thực ra cũng không có gì nhiều để dọn. Họ kết hôn mới được hơn ba tháng, nhà ở khu gia đình quân nhân còn mới tinh, chưa từng có ai ở.

Trong nhà cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, toàn những thứ ít khi dùng đến.

Phòng chứa đồ chủ yếu là các vật dụng sinh hoạt thông thường như giỏ tre, d.a.o phát, cuốc, xẻng mới chưa kịp dùng...

Châu Lệnh Dã mang tất cả ra ngoài, tạm thời để ở nhà bếp và hiên nhà, những thứ như cuốc xẻng có thể dựng sau cửa phòng khách.

Chỉ một lúc là hai gian phòng đã được dọn sạch sẽ.

Đến giờ lên đơn vị rồi.

"Anh lên đơn vị trước, ở đó có giường ngủ. Tối anh nhờ người khiêng hai cái giường về."

"Không cần đâu. Đơn vị xa thế. Ở trạm thu mua có hai cái giường dư. Một cái bị hỏng chân, em nhờ người sửa lại là dùng được. Đợi bố mẹ về rồi trả lại cũng được." Lâm Thanh Hà nói.

"Cũng được. Tối anh về sẽ qua lấy giường."

Sau khi Châu Lệnh Dã đi, Lâm Thanh Hà bắt đầu tổng vệ sinh hai phòng mới dọn.

Căn phòng được cô dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm. Chỉ cần kê thêm giường là có thể ở ngay.

Phòng chứa đồ phụ còn có một cửa sổ lớn. Ban đêm mở cửa sổ ra, gió núi thổi vào mát lạnh còn hơn cả bật điều hòa.

Ngoài việc hơi đơn sơ, căn phòng không có gì đáng chê cả.

Nhìn đồng hồ đã ba giờ chiều rồi.

Nhân viên trạm thu mua đều biết cô đang mang thai, mọi việc đều tự giải quyết, tránh làm phiền cô. Ngoài việc kiểm soát sổ sách, cô hầu như không phải lo lắng gì.

Dọn dẹp xong thấy hơi mệt, cô nằm nghỉ một chút trên giường. Đỡ mệt rồi, cô đứng dậy đi đến trạm thu mua.

Lượng khách đến trạm mỗi ngày khá ổn định, dù đã bốn giờ chiều nhưng vẫn có nhiều dân làng lên bán sản vật.

Đầu tiên cô đi xem hai cái giường, quét sạch bụi bám, kê ra ngoài nắng cho khô ráo.

Dù đã bốn giờ nhưng mặt trời vẫn chói chang như một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

Vân Vũ

"Tiểu Lâm, cháu làm gì thế?"

Giọng lão hiệu trưởng quá đỗi quen thuộc nên Lâm Thanh Hà nhận ra ngay.

Cô vui mừng quay lại: "Lão hiệu trưởng, bác về rồi ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão hiệu trưởng cười tươi. Lâm Thanh Hà ngạc nhiên nhận thấy sau khi kết hôn, ông trẻ hẳn ra, tóc đã đen lại, toát lên vẻ điềm đạm của một người đàn ông trung niên phong độ.

"Sao còn gọi lão hiệu trưởng? Gọi bằng chú đi."

Lâm Thanh Hà quen miệng, từ lúc dự tiệc cưới cô đã đổi cách xưng hô rồi.

"Thấy chú về cháu mừng quá, lỡ miệng gọi nhầm. Chú Lý, thím không về cùng ạ?"

"Có chứ, Đồng Đồng cũng về với chúng chú."

"Mọi người đâu ạ?"

"Bình Dao đang ở nhà nấu cơm. Hôm nay chúng chú định mời hai cháu qua nhà dùng bữa. Thằng bé Đồng Đồng vừa lên đây đã mê mẩn phong cảnh núi rừng. Trên đường về nó cứ reo hò sung sướng, về đến nơi lại chơi đùa với lũ trẻ trong trường đến mệt lử, giờ đang ngủ say."

Ánh mắt chú Lý ánh lên niềm hạnh phúc, từng lời kể của ông đều toát lên sự mãn nguyện.

"Anh Diêu đưa mọi người về ạ?"

"Không, nó bận lắm, chúng chú không muốn làm nó phân tâm. Chú thuê xe bò về. Đường núi khó đi, ngồi xe bò thoải mái hơn ô tô, lại không bị say. Đồng Đồng và Bình Dao đều rất vui."

"Lâu lắm cháu chưa gặp thím rồi."

"Vừa đến trường Hắc Hổ Lĩnh là bà ấy chạy ngay đến trạm thu mua tìm cháu. Các chị vợ quân nhân bảo cháu đang ở nhà nghỉ ngơi, đợi khỏe rồi mới quay lại. Nếu không sợ làm phiền, bà ấy đã đến nhà tìm cháu rồi. Cháu kê giường ra làm gì thế?"

"Bố mẹ chồng cháu sắp lên thăm, nhà thiếu giường, cháu nhớ ở đây có hai cái nên định mang về dùng tạm."

"Hỏng hết rồi, lát nữa chú sửa cho."

Lâm Thanh Hà cười gật đầu. Cô nói với Lý Đức Thắng rằng ông nội cũng sẽ lên.

"Lão đoàn trưởng cũng lên à?" Lý Đức Thắng xúc động vô cùng. Họ đã hơn hai mươi năm chưa gặp lại. Không biết ông ấy có còn nhận ra mình không.

Lâm Thanh Hà gật đầu: "Chúng cháu cố tình không nói với ông ấy là chú ở đây. Muốn tạo bất ngờ cho ông. Cháu nghe A Dã nói ông nhớ chú và lão Diêu nhất."

Lý Đức Thắng nhớ lại những năm tháng cùng đoàn trưởng Châu và các đồng đội Trung đoàn 16 xông pha trận mạc, lòng dâng trào cảm xúc.

"Thời gian trôi nhanh thật. Cứ như chuyện hôm qua vậy mà đã hơn hai mươi năm rồi. Chúng ta già cả rồi, không biết lão đoàn trưởng có nhận ra tôi không?"

"Ông ấy giờ tai không điếc mắt không mờ, lại ấn tượng với chú sâu đậm thế. Chắc chắn sẽ nhận ra."

Vừa nói chuyện họ vừa đi về phía nhà.

Một đứa trẻ đang đứng tè vào góc tường.

Lâm Thanh Hà nhận ra đó là Đồng Đồng, cậu bé này mới vài ngày không gặp mà như cao hơn hẳn.

Cô gọi: "Đồng Đồng."

Đồng Đồng nghe thấy liền quay đầu, thấy là Lâm Thanh Hà, gương mặt bỗng bừng sáng. Cậu bé vội kéo quần lên chạy đến.

"Cô ơi!"

Lâm Thanh Hà ngồi xổm mở rộng vòng tay, Đồng Đồng lao vào lòng cô.

"Cô ơi, lúc lên đây cháu và bà không thấy cô. Các cô các bác bảo cô đang nghỉ ở nhà. Cô ơi, cô đã khỏe chưa?" Đôi mắt Đồng Đồng sáng long lanh như hai viên ngọc.

"Cô khỏe rồi, cảm ơn Đồng Đồng đã quan tâm nhé." Lâm Thanh Hà hôn lên trán cậu bé.

Đồng Đồng bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng sờ lên chỗ vừa được hôn, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Cô ơi, cô đã tìm được ai cho bố cháu chưa?"

Lâm Thanh Hà không ngờ Đồng Đồng vẫn nhớ chuyện này. Cô cười: "Vẫn chưa."

Đồng Đồng mở to đôi mắt đẹp: "Cô tìm nhanh cho bố cháu đi ạ."

Lâm Thanh Hà thấy lạ. Hiếm có đứa trẻ nào lại sốt sắng tìm mẹ kế cho bố như vậy.

"Sao cháu lại gấp thế? Có chuyện gì à?"

Đồng Đồng gật đầu: "Nếu cô không tìm nhanh, cháu sợ bố sẽ bị người khác cướp mất."