Diêu Diên Biên cũng đã nhìn thấy Châu Hiểu Nghệ.
Cô gái từng dặn anh chú ý an toàn.
Anh biết cô tên là Châu Hiểu Nghệ, người thành phố Bắc Kinh, đến thành phố C thăm người thân.
Châu Hiểu Nghệ khác biệt so với những cô gái anh từng gặp. Trong cô toát lên một nỗi buồn thẳm sâu, như thể đã trải qua đại nạn rồi nhìn thấu hết mọi thứ.
Điều đó khiến cô mang một vẻ bí ẩn, khiến anh ấn tượng khó quên và ghi nhớ hình bóng cô.
Bên cạnh Châu Hiểu Nghệ là một người phụ nữ phong cách tao nhã, nhìn là biết ngay hai người là mẹ con.
Vốn định chào hỏi, nhưng thấy cô có người đi cùng, anh chỉ mỉm cười với Châu Hiểu Nghệ.
Nụ cười của anh như liều thuốc chữa lành trái tim băng giá của cô, khiến nó tan chảy, rộn ràng lạ thường.
"Anh cũng đến ăn cơm à?" Châu Hiểu Nghệ vừa nói xong đã cảm thấy ngượng ngùng.
Diêu Diên Biên đã đến nhà ăn rồi, cô lại hỏi anh có đến ăn không. Thật ngớ ngẩn.
Diêu Diên Biên dừng lại, "Ừ, anh đến ăn chút gì đó."
"Bọn trộm đã bắt hết chưa?"
"Bắt hết rồi."
"Không ai bị thương chứ?"
"Không có."
Tôn Mỹ Hương nghe thấy chuyện bắt trộm, đoán ngay người này chính là Diêu Diên Biên.
Không ngờ anh ta lại có khí chất tốt như vậy, ngoại hình cũng ưa nhìn. Nụ cười của anh ta như ánh nắng ấm giữa mùa đông.
"Cháu chính là chàng trai dũng cảm ngày đó phải không? Cuối cùng cũng được gặp cháu. Cô cảm ơn cháu."
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi ạ."
"Cô nghe Hiểu Nghệ nói cháu cũng ở thành phố C, cô cũng sắp đến đó. Lúc đó cô nhất định sẽ đến cơ quan cháu tặng bức trướng."
"Cô quá khách sáo rồi, thật sự không cần đâu ạ."
Châu Hiểu Nghệ thấy người đến ăn ngày càng đông, liền nói với Diêu Diên Biên: "Anh mau đi xếp hàng lấy đồ ăn đi, muộn sẽ không còn món ngon nữa."
"Ừ, vậy anh đi trước nhé."
Châu Hiểu Nghệ nhìn theo bóng lưng Diêu Diên Biên, thấy anh đứng ở cuối hàng mới thu lại ánh mắt.
Tôn Mỹ Hương nhận ra con gái mình có thiện cảm với Diêu Diên Biên. Đàn ông như anh ta, đâu có phụ nữ nào không thích?
Con gái cô từ cuộc hôn nhân trước đó đã dần mở lòng, bắt đầu có cảm tình với người khác giới, đó là điều cô mong muốn.
Chỉ là người như Diêu Diên Biên, tuổi tác cũng không còn trẻ, chắc chắn đã có gia đình.
Người như vậy dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể đụng vào được.
"Nếu anh ta trẻ hơn chút nữa, mẹ nhất định sẽ biến anh ta thành con rể. Tiếc là ở tuổi này, chắc con cái anh ta cũng sắp học hết tiểu học rồi."
Châu Hiểu Nghệ đỏ mặt, "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ đang nghĩ quá xa rồi. Mau về thôi. Ông và bố còn đợi chúng ta ăn cơm nữa."
Thấy con gái đỏ mặt, Tôn Mỹ Hương biết mình đoán đúng.
Con gái từng nói sẽ sống một mình nuôi con cả đời, giờ trái tim băng giá đã bắt đầu tan chảy.
Đó là tín hiệu tốt. Sau khi về lần này, cô sẽ giúp con gái tìm người tốt hơn.
Trở về toa giường nằm, mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau.
Châu Hiểu Nghệ lấy chiếc bát nhỏ của Nha Nha ra, gắp cho bé một viên thịt viên, hai cọng rau xanh và hai miếng đậu phụ.
Thêm chút cơm vào bát.
Nha Nha cầm thìa nhỏ xúc từng muỗng đưa vào miệng, hạt cơm dính trên khóe miệng cũng lấy tay bỏ vào miệng.
Vì mẹ đã dạy bé, bác nông dân làm ra hạt gạo rất vất vả. Hiện nay vẫn còn nhiều người không có cơm ăn. Chỉ cần là lương thực, không được phép lãng phí.
Tôn Mỹ Hương vừa ăn vừa kể lại chuyện gặp Diêu Diên Biên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Châu San và ông Châu đều muốn gặp chàng trai dũng cảm này.
"Bây giờ đừng làm phiền anh ấy nữa. Như vậy chỉ khiến anh ấy thêm áp lực thôi. Lời cảm ơn đã nói rồi, vậy là đủ." Châu Hiểu Nghệ nói.
Cô biết mình đã rung động trước Diêu Diên Biên. Cô không thể để cảm xúc này tiếp tục. Không gặp anh ta, vài ngày nữa cô sẽ quên thôi.
Châu San và ông Châu đành gác lại ý định đó.
Ăn xong, Châu San thu dọn hộp cơm bỏ vào thùng rác.
Mọi người ngồi lại trò chuyện một lúc.
Đi tàu đường dài rất buồn chán. Trò chuyện một hồi, ông Châu ngáp một cái, sau đó lây sang Châu San, rồi đến Tôn Mỹ Hương.
Mọi người đều lên giường ngủ.
Nha Nha đã ngủ trước khi ăn, giờ bé không buồn ngủ chút nào.
Châu Hiểu Nghệ trẻ trung, khỏe khoắn, cô không có thói quen ngủ trưa nên dắt con chơi.
Nha Nha áp mặt vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh chóng.
Bé chỉ vào những hàng cây đang chạy về phía sau, hỏi nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa. Cây cối đang chạy hết về phía sau rồi."
Châu Hiểu Nghệ cảm nhận được niềm vui của con, nhỏ nhẹ đáp: "Ừ, cây cối đang chạy hết rồi."
Nha Nha đột nhiên nghiêm túc nhìn mẹ, hỏi bằng giọng rất nhỏ: "Cây chạy nhanh thế, chúng đi đâu hả mẹ?"
Châu Hiểu Nghệ giả vờ suy nghĩ: "Mẹ không biết chúng đi đâu. Nha Nha có biết không?"
Nha Nha gật đầu: "Nha Nha biết. Cây đi tìm mẹ của chúng. Mẹ chúng nấu cơm rồi, chúng phải về nhà ăn cơm."
"Nha Nha giỏi quá."
"Mẹ ơi, cây có bố không hả mẹ?"
Châu Hiểu Nghệ giật mình, Nha Nha đã lâu không nhắc đến hai chữ "bố" rồi.
Ánh mắt Nha Nha trong veo, ngây thơ, chờ đợi câu trả lời từ mẹ.
Vân Vũ
"Cây không có bố đâu."
"Cây tội nghiệp quá."
Châu Hiểu Nghệ ôm con vào lòng, hôn lên trán bé: "Nha Nha, con nhớ bố à?"
Nha Nha lắc đầu: "Con không nhớ. Nhưng con muốn có bố."
Châu Hiểu Nghệ thấy lòng đau nhói. Nha Nha từ nhỏ vì là con gái nên Lý Cường không thích bé. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bế Nha Nha lấy một lần. Anh ta thường xuyên đi công tác, sớm tối mải mê với Tống Lâm Lâm hơn là với con gái. Nha Nha từ nhỏ đã không thân với bố.
"Sao đột nhiên con lại muốn có bố?"
Nha Nha liếc nhìn bà ngoại vẫn đang nhắm mắt ngủ, nói khẽ: "Con nghe bà ngoại nói với ông ngoại, sau này mẹ không lấy chồng nữa, một mình nuôi con khổ lắm. Đến lúc con lớn, mẹ không có ai để nói chuyện. Mẹ ơi, mẹ kiếm cho con một ông bố mới đi. Sau này con lớn, không ở bên mẹ, mẹ không có ai bên cạnh thì tội nghiệp lắm."
Nói đến đây, mắt Nha Nha đã đỏ hoe.
Châu Hiểu Nghệ không ngờ con gái ba tuổi lại nói ra những lời như vậy, lòng cô đau quặn thắt. Cảm động đến mức nước mắt lăn dài.
Cô ôm chặt con vào lòng: "Mẹ có Nha Nha, có bà ngoại, ông ngoại, ông cố, cậu, mợ. Mẹ không khổ đâu."
"Mẹ ơi, mẹ khóc à?"
Châu Hiểu Nghệ lau nước mắt, cười nói: "Mẹ không khóc. Mẹ vui. Nha Nha của mẹ đã lớn rồi."
Tôn Mỹ Hương nghe không nổi nữa, xoay người quay lưng lại. Nước mắt chảy dài từ khóe mắt.
Đến bữa tối, Tôn Mỹ Hương bảo Châu Hiểu Nghệ cùng mình đến nhà ăn lấy đồ.
Châu Hiểu Nghệ không đi, Châu San đi cùng vợ.
Con gái cô cuối cùng cũng để mắt đến một người, cô phải giúp con. Cô muốn hỏi Diêu Diên Biên xem anh ta đã có gia đình chưa.
Nếu chưa, đó sẽ là cơ hội.
Nếu rồi, con gái cô cũng sẽ dứt khoát từ bỏ.
Lấy đồ ăn xong, Tôn Mỹ Hương bảo Châu San mang về trước. Cô ở lại đợi Diêu Diên Biên xuất hiện.