Trương Quyên ngồi xuống đối diện hắn.
“Anh ta không đồng ý, nhưng mẹ anh ta đã gọi điện cho tôi, hẹn tôi nói chuyện. Phó giám đốc Hồ, cái ghế của Diêu Diên Biên này e rằng ông không ngồi được mấy ngày nữa đâu.”
Hồ Quân cười gượng gạo, “Cô làm thế có ý nghĩa gì không? Cô ép anh ta lấy cô bằng cách này, sau này sống sao nổi? Liệu có bền lâu không?
Anh biết anh luôn thích cô, anh có thể vì cô mà ly hôn với người nhà. Hai ta ở bên nhau, anh lên chức giám đốc. Cô cũng sẽ là phu nhân giám đốc, những gì cô muốn anh đều có thể cho cô.
Sao phải bỏ gần tìm xa, nhất định phải lấy Diêu Diên Biên?”
“Ha ha ha, ông đừng đùa nữa. Ông khôn ngoan thế, tôi sợ bị ông bán còn phải giúp ông đếm tiền đấy.
Diêu Diên Biên khác hẳn, anh ta vừa đẹp trai lại chung tình, vợ c.h.ế.t bao nhiêu năm rồi mà chưa từng có phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh. Trong công việc có năng lực, ở nhà là một người cha, người con tốt, hiếu thuận lại biết lo cho gia đình. Mới ba mươi tuổi đã lên đến chức chính sảnh, tương lai sau này không thể đoán trước.
Đàn ông như thế mà không nắm bắt, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội khác đâu. Chỉ cần được lấy anh ta, dù anh ta đánh tôi mỗi ngày, tôi cũng cam lòng.”
“Cô chắc chắn đến thế sao? Bà lão đó tìm cô là đồng ý với điều kiện của cô? Anh làm việc cùng Diêu Diên Biên bảy tám năm rồi, anh hiểu tính anh ta, anh ta không phải loại người dễ khuất phục đâu. Đừng để lúc bị bán rồi mới hối hận.”
Trương Quyên biết Hồ Quân đã nhòm ngó vị trí của Diêu Diên Biên từ lâu.
Chuyện Diêu Diên Biên sắp kết hôn cũng là hắn nói với cô.
Cô bị sỉ nhục trong văn phòng của Diêu Diên Biên, cũng là hắn đưa ra cái kế sách này. Mục đích là gì cô cũng hiểu. Mọi người làm việc cùng nhau bao nhiêu năm, tính tình nhau đều rõ.
Cô biết hắn không phải giúp cô, mà là lợi dụng cô để làm xấu hình ảnh Diêu Diên Biên, hắn sẽ có cơ hội từ phó chuyển thành chính.
Cô chấp nhận kế này của hắn vì nó có thể giúp cô đạt được mục đích.
Hai người đều vì lợi ích riêng.
Giờ tình hình của cô có chuyển biến, Hồ Quân đương nhiên không muốn thấy.
Cái ghế giám đốc chưa ngồi ấm đã phải trả lại, hắn sao cam tâm?
Trương Quyên nhìn thấu hắn.
“Ông yên tâm đi, trí thông minh của tôi chưa đến mức thua một bà lão. Chuyện của tôi và Diêu Diên Biên mà thành, ông sẽ là người có công lớn, tôi sẽ nhớ ơn này.
Ông yên tâm, chuyện ông góp ý cho tôi, tôi sẽ không bao giờ nói với Diêu Diên Biên.”
Hồ Quân giờ chỉ muốn đ.ấ.m người, nhìn Trương Quyên cười tươi như hoa mà không làm gì được.
Dù giận sôi gan, hắn cũng chỉ biết nuốt giận.
Hắn cười gượng, “Được, vậy chờ tin tốt của cô.”
Trương Quyên nói cảm ơn.
Nhìn đồng hồ trong văn phòng, đã đến giờ tan làm, cô đứng dậy nói với Hồ Quân: “Tan làm rồi, tôi về đây.”
Nói xong cô rời đi.
Về phòng mình, cô lấy túi xách rồi đạp xe rời Nhà máy Tứ Hải.
Dù không phải lần đầu gặp bà lão, cô vẫn rất coi trọng cuộc gặp này.
Nhưng cô không thể đến trước, sẽ khiến mình trông quá sốt sắng.
Cô đến quảng trường Hồng Phong, dựng xe bên đường.
Chiều tà, quảng trường đông người đi dạo, trẻ con chạy nhảy vui đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở nơi hẹn, cô thấy bà lão đang ngồi trên bồn hoa đợi mình.
Bà lão liên tục nhìn quanh, vẻ rất sốt ruột.
Khoảng mười phút sau, bà đứng dậy, định rời đi.
Trương Quyên thấy đã đủ thời gian, bước nhanh tới.
“Bác ơi.”
Bà lão nhìn thấy cô, cười nói: “Tưởng cháu không đến nữa.”
Vân Vũ
“Sao lại không đến ạ? Cháu có chút việc nên đến muộn.”
“Ở đây đông người, mình ra chỗ kia nói chuyện nhé.” Bà lão chỉ về phía lùm trúc vắng.
Nơi đó vắng vẻ hơn.
Họ ngồi xuống ghế dài.
“Bác có việc gì cứ nói ạ.” Trương Quyên hỏi ngay khi ngồi xuống.
“Bác không vòng vo, nói thẳng nhé. Là chuyện giữa cháu và con trai bác. Nó đã kể hết cho bác nghe. Nghe xong, bác thật sự rất tức giận, cháu dùng cách tố cáo nó để ép nó lấy cháu, làm quá rồi. Những điều cháu tố cáo đều không đúng sự thật, đều do cháu bịa đặt.
Dù Diên Biên có lấy cháu đi nữa, sau này hai người sống sao? Cháu đã nghĩ chưa?”
“Bác ơi, từ ngày vào Tứ Hải cháu đã thích anh ấy, đến giờ tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn. Bao năm nay, lòng cháu chỉ hướng về Diên Biên, chưa từng động lòng với ai. Trong tim cháu, anh ấy là đàn ông của cháu.
Nhưng anh ấy sắp kết hôn, lại là với một người chỉ gặp một lần qua mai mối. Cháu không thể chấp nhận được. Cháu bất đắc dĩ mới làm vậy. Chỉ có cách này, cháu mới ngăn được đám cưới của anh ấy, mới có cơ hội giành lấy anh ấy.
Chỉ cần được làm vợ anh ấy, cháu làm gì cũng được. Dù sau này anh ấy đánh chửi, cháu cũng không oán hận. Bác có hiểu cho cháu không?”
Bà lão nghĩ bụng, hiểu cái con khỉ. Thật là mở mang tầm mắt, thế nào là mặt dày.
Bà nhịn ghét, thở dài: “Cháu ơi, sao phải khổ thế? Giữa cháu và Diên Biên chỉ là cháu đơn phương, nếu trên kiểm tra ra cháu vu khống, cháu sẽ phải ngồi tù đấy. Trước khi chuyện đi quá xa, bác khuyên cháu nên tự thú đi.”
Trương Quyên đã hiểu mục đích của bà lão hôm nay.
Nụ cười trên mặt cô tắt lịm, giọng lạnh lùng: “Bác không sao chứ? Hóa ra bác hẹn cháu đến là để bảo cháu tự thú à? Bác giỏi thật đấy.
Con trai bác và cháu không có quan hệ gì, là cháu đơn phương thích anh ấy, nhưng sao nào?
Cháu cứ nói chúng cháu là người yêu, vì là đồng nghiệp nên giấu giếm, âm thầm hẹn hò. Chúng cháu đã ngủ với nhau rồi.
Trên cử xuống kiểm tra được gì? Chẳng kiểm tra được gì đâu, chuyện này Diêu Diên Biên không thể thanh minh được.”
“Cháu ơi, bác khuyên thật lòng. Sự thật rồi sẽ phơi bày, đến lúc đó hối hận không kịp đâu.”
Trương Quyên muốn chửi, nhưng nhịn được: “Chỉ cần cháu nhất quyết tố Diêu Diên Biên, sẽ không có ngày sự thật phơi bày đâu.
Bác về bảo Diêu Diên Biên, nếu không đồng ý điều kiện của cháu, anh ta đợi mà xem, sẽ bị hủy hoại thanh danh, đuổi khỏi Tứ Hải.”
Nói xong cô định rời đi.
Từ sau lùm trúc, ba người bước ra, chặn đường cô.
Trương Quyên thấy Diêu Diên Biên cũng trong đó, chưa hiểu chuyện gì: “Các người muốn gì? Giết người diệt khẩu à?”
“Hai vị này là người của ủy ban kiểm tra xuống điều tra tôi. Những lời cô vừa nói, họ đều nghe thấy rồi.”