Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 192: Lý Tiểu Huệ Quay Về



Châu Lệnh Dã đã hai ngày hai đêm không ngủ, anh đi nhà ăn mua cơm rồi trở về nhà.

Lâm Thanh Hà vẫn chưa về, anh đặt phần cơm lên bàn, đi vào nhà tắm tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm xuống và thiếp đi ngay lập tức.

Khi Lâm Thanh Hà trở về, cô thấy Châu Lệnh Dã đang ngủ say. Thậm chí anh còn chưa kịp cởi giày. Cô chưa bao giờ thấy anh mệt mỏi đến thế.

Xót xa, cô nhẹ nhàng cởi giày cho anh, để anh được ngủ thoải mái hơn.

Châu Lệnh Dã mở mắt, nhìn thấy Lâm Thanh Hà, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười dịu dàng. Anh giang tay ra, giọng nũng nịu:

"Thanh Hà, lại đây cho anh ôm. Hai ngày rồi anh không gặp em."

Lâm Thanh Hà mỉm cười, thuận theo để anh ôm mình vào lòng.

"Anh thích nhất mùi xà phòng trên người em."

"Thôi, đã tỉnh rồi thì ăn cơm xong rồi ngủ tiếp đi."

Châu Lệnh Dã nghe lời, ngồi dậy cùng cô ăn bữa tối anh mang từ nhà ăn về.

Vân Vũ

Sau bữa tối, Lâm Thanh Hà không để anh rửa bát. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì mệt, cô nhìn mà xót. Cô bảo anh đi đánh răng rồi lên giường ngủ.

Châu Lệnh Dã quá mệt nên không tranh cãi, chỉ nghe lời đi đánh răng. Xong xuôi, anh quay lại bên cô:

"Vợ yêu, hôm nay em vất vả rồi. Làm việc cả ngày còn phải rửa bát."

"Em không mệt, anh mau đi ngủ đi."

"Ừm, anh đi trước nhé. Em nhanh lên, anh muốn em ôm anh ngủ. Có em bên cạnh, anh mới thấy an tâm."

"Được rồi, em tắm xong sẽ lên ngay."

Châu Lệnh Dã gật đầu rồi quay về phòng.

Lâm Thanh Hà ra đóng cổng, sau đó lấy nước ấm pha sẵn trong bình lau người qua loa.

Đêm xuống, nhiệt độ giảm nhanh, chênh lệch gần mười độ so với buổi trưa. Gió núi thổi qua khiến da thịt hơi lạnh.

Cô trở về phòng, đóng cửa, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc chăn mỏng dành cho mùa thu.

Châu Lệnh Dã đã ngủ say trên giường.

Cô đóng cửa sổ, mở hé cửa để gió núi lùa vào, nhiệt độ trong phòng trở nên vừa phải.

Nhẹ nhàng lên giường, cô đắp chăn cho anh rồi tắt đèn ngủ.

Vừa mới kéo một góc chăn đắp lên người, tay Châu Lệnh Dã đã vòng qua eo, kéo cô vào lòng. Đôi môi nam tính của anh ép lên môi cô, nhẹ nhàng như cánh bướm chạm hoa.

Lâm Thanh Hà khẽ cười, giọng nói ngọt ngào:

"Anh đúng là đồ xấu xa, giả vờ ngủ say để lừa em."

Châu Lệnh Dã thích nhất giọng điệu này của cô, mỗi lần nghe tim anh lại như bị mèo cào.

"Anh chính là đồ xấu xa, chuyên ăn thịt em. Giờ anh sẽ ăn em ngay."

Nói rồi, anh lại hôn cô.

Lâm Thanh Hà né tránh: "Anh không mệt sao?"

Châu Lệnh Dã cười gian: "Chuyện này làm gì có mệt? Em yên tâm, thể lực anh đủ dùng."

Tay anh cũng không an phận, luồn vào áo ngủ của cô.

Lâm Thanh Hà thấy ngứa, cựa quậy tránh tay anh.

Châu Lệnh Dã bị cô kích thích, đã không thể kiềm chế được nữa.

Lâm Thanh Hà lo lắng anh quá hăng sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng: "Anh nhẹ tay thôi, đừng đè lên con."

Châu Lệnh Dã ngồi dậy: "Vậy ta làm từ phía sau, thế này sẽ không đè lên con."

...

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu thẳng vào giường, Lâm Thanh Hà mới tỉnh giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ 8 giờ.

Trên bàn còn để lại một mẩu giấy:

"Vợ yêu, anh đi đơn vị rồi. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em. Thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức. Dậy rồi nhớ ăn uống đầy đủ nhé.

Yêu em,

A Dã."

Lâm Thanh Hà mỉm cười, đặt mẩu giấy xuống rồi rời khỏi giường.

Ra ngoài, cô thấy quần áo hôm qua đã được phơi trên dây.

Châu Lệnh Dã thậm chí còn giặt quần áo sạch sẽ. Lâm Thanh Hà cảm thấy mình thật không xứng làm vợ.

Dậy muộn đã đành, việc nhà cũng bị anh làm hết.

Anh ngày nào cũng vất vả, về nhà còn phải làm thêm nhiều việc.

Cô biết anh làm vậy vì thương cô, sợ cô mệt.

Nhưng cô cũng xót anh.

Tình yêu là sự cho đi hai chiều.

Lần sau, cô nhất định sẽ làm nhiều hơn trong khả năng của mình.

Nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, nồi niêu cũng được rửa sạch.

Cô quay ra phòng khách, mở nắp đậy thức ăn. Trên bàn là hai quả trứng ốp la, một đĩa bánh trứng làm từ bột mì, trứng, hành lá và gia vị, cùng một bát cháo nóng.

Lâm Thanh Hà ăn ngon miệng, tâm trạng càng thêm thoải mái.

Ăn xong, cô dọn dẹp rồi bước ra khỏi nhà, định đi đến trạm thu mua.

Bỗng có tiếng gọi:

"Không phải Lâm Thanh Hà sao? Ôi, mới đi vài ngày mà bụng em đã to thế này rồi."

Lâm Thanh Hà ngẩng lên, nhìn thấy Lý Tiểu Huệ cùng một người phụ nữ trung niên vẻ mặt khó chịu.

Lý Tiểu Huệ và người phụ nữ này có nét giống nhau.

Không cần giới thiệu, Lâm Thanh Hà cũng đoán đây chính là mẹ của Lý Tiểu Huệ - người mà La Mỹ Hoa từng nhắc đến, một bà mẹ trọng nam khinh nữ, suýt c.h.ế.t vì đau khổ sau khi con trai qua đời.

Người phụ nữ trung niên liếc cô một cái:

"Cô này thật vô lễ, chúng tôi chào hỏi mà cô không thèm đáp lại? Có ý gì? Coi thường người nhà quê chúng tôi à?"

Thật khó chịu! Lâm Thanh Hà chẳng có thiện cảm gì với người này.

"Bác đừng gán tội cho cháu. Bác là nhà quê hay thành phố cũng chẳng liên quan đến cháu. Cháu không rảnh để coi thường ai cả. Cháu bận, nếu không có việc gì thì cháu đi đây."

Nói rồi, cô định bỏ đi. Khó tưởng tượng được cuộc sống của La Mỹ Hoa sẽ rối ren thế nào khi hai người này xuất hiện.

Lý Tiểu Huệ gọi giật lại:

"Lâm Thanh Hà, La Mỹ Hoa đâu? Ban ngày ban mặt không thấy ở nhà, cô ta đi đâu rồi?"

Lâm Thanh Hà không muốn tiết lộ La Mỹ Hoa đang làm việc tại trạm thu mua của cô, sợ hai người này sẽ đến quấy rầy.

"Chị Mỹ Hoa bận lắm, vừa phải chăm con, vừa phải làm việc kiếm tiền.

Đâu như cô, suốt ngày rảnh rỗi đi lang thang. Đi xa còn lấy sạch tiền của người ta. Sao cô còn dám quay về vậy?"

Lý Tiểu Huệ nói năng chua ngoa, nhưng Lâm Thanh Hà không nuông chiều cô ta.

Lý Tiểu Huệ nghe nhắc đến chuyện đó, giận dữ:

"Tôi lấy tiền của anh tôi kiếm được, sao gọi là trộm? Tiền của anh tôi là tiền của mẹ tôi, tiền của mẹ tôi là tiền của tôi. Lấy tiền nhà mình có gì sai?"

"Con gái tôi nói đúng, cô đừng hòng vu oan cho nó. Lúc trước cô bắt nạt con tôi khi tôi không có nhà.

Giờ cô còn muốn bắt nạt nó nữa, tôi không cho phép đâu."