"Tôi mang sang cho Lâm Thanh Hà."
La Mỹ Hoa sợ cô ta lại gây chuyện, liền ngăn lại: "Anh trai bảo em ở nhà cho yên phận. Đừng gây rắc rối nữa. Đưa đây cho chị."
Cô đưa tay định lấy, nhưng Lý Tiểu Huệ né tránh, không chịu đưa.
"Chị yên tâm đi. Em sẽ không làm khó anh trai đâu. Mấy hôm nữa em về quê rồi, trước khi đi em muốn đến xin lỗi cô ta một tiếng."
La Mỹ Hoa bán tín bán nghi: "Chị đi cùng em."
"Không cần, em không muốn chị nhìn thấy em ra nông nỗi này đâu. Trong lòng chị chắc mừng lắm nhỉ, cuối cùng cũng có cớ đuổi em đi rồi."
Nói xong, cô ta quay người bước ra khỏi cửa.
La Mỹ Hoa tức giận không đuổi theo. Cô ta ở đây gần nửa năm, mình hết lòng chăm sóc, vậy mà cuối cùng vẫn bị coi như kẻ thù.
Không yên tâm, cô vẫn lén đi theo, nhưng không vào mà đứng ngoài cổng. Nếu Lý Tiểu Huệ gây sự với Lâm Thanh Hà, cô có thể kịp thời ngăn cản.
________________________________________
Lâm Thanh Hà cất bột thạch hộc vừa làm xong vào tủ, chuẩn bị ra góc tây nam cắt cỏ dại.
Vân Vũ
Vừa bước khỏi phòng, cô thấy Lý Tiểu Huệ bưng một bát đậu tằm tiến lại.
Lâm Thanh Hà dừng chân.
Lý Tiểu Huệ lên tiếng trước: "Đây là chị La Mỹ Hoa nhờ tôi mang cho cô."
Vừa nói vừa đến bên cạnh.
Lâm Thanh Hà cười nhận lấy bát: "Nhờ cô chuyển lời cảm ơn chị ấy giúp tôi."
Lý Tiểu Huệ khẽ cười lạnh: "Không cần cảm ơn, cô giúp chị ấy đuổi tôi đi, chị ấy còn phải cảm ơn cô chứ."
Giọng điệu đầy ẩn ý, Lâm Thanh Hà nào chẳng hiểu. Thảo nào bỗng dưng mang đậu sang biếu.
"Ôi, cuối cùng cô cũng sắp đi rồi, thật là tốt quá. Khi nào đi, tôi tiễn cô một đoạn nhé." Lâm Thanh Hà vẫn điềm nhiên cười nói.
Lý Tiểu Huệ mặt biến sắc, giận dữ chất vấn:
"Cô tự cãi nhau với anh Châu, không muốn sống nữa. Chuyện sáng hôm qua cô cũng đồng ý, sao lại đổ hết tội lên đầu tôi, khiến tôi nhận hậu quả?"
Lâm Thanh Hà che miệng cười khẽ.
Lý Tiểu Huệ càng tức: "Cô cười cái gì?"
"Tôi cười vì cô trơ trẽn quá. Tuổi trẻ không lo tu thân, lại nhòm ngó chồng người khác. Cô lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Châu, khích bác chia rẽ, còn muốn tôi giả tự tử thành thật tự tử.
Cô không chỉ phá hoại hôn nhân quân nhân, mà còn mang tội mưu sát. Nếu tôi tố cáo lên cấp trên, tội phá hoại hôn nhân chỉ là nhẹ, còn tội âm mưu g.i.ế.c vợ quân nhân, không ăn đạn cũng ngồi tù chung thân.
Nếu không phải xem mặt chị dâu cô van xin, anh trai cô là quân nhân, tôi đã chẳng tha cho cô đâu.
Cô được về quê tránh nạn, nên cảm ơn chị dâu cô đi, còn dám đến đây hỏi tội tôi? Ai cho cô cái mặt này vậy?" Lâm Thanh Hà chậm rãi nói từng lời.
Lý Tiểu Huệ vừa giận vừa sợ, lắp bắp:
"Cô... cô... Lâm Thanh Hà, cô nhớ cho! Cô hủy hoại thanh danh, phá hỏng tương lai tôi, dù có bị đuổi về quê, tôi cũng sẽ nhớ cô suốt đời!"
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi trong cơn thịnh nộ.
Đối thoại giữa hai người, La Mỹ Hoa nghe hết.
Cô ta tự chuốc nhục, chẳng đáng thương chút nào. Có đứa tiểu cô nương như vậy, đúng là tám đời không gặp may, chỉ là đồ phá gia cản hôn. Ai gặp phải sau này cũng khổ.
Lý Tiểu Huệ thấy La Mỹ Hoa đứng ngoài cổng, liền trút giận lên cô:
"Chị hài lòng chưa? Chị cũng chẳng ra gì, cùng một giuộc với Lâm Thanh Hà! Về nhà tôi sẽ kể với bố mẹ, xem chị cấu kết với người ngoài bắt nạt tôi thế nào!"
Cô ta giận dữ đẩy mạnh khiến La Mỹ Hoa ngã sóng soài.
Tiểu Hoa xót mẹ, hét lên: "Cô xấu! Đợi bố về, con sẽ mách bố cô đẩy mẹ ngã!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Tiểu Huệ tức điên người, đến đứa nhỏ cũng dám chống lại mình:
"Con nhỏ này! Mày họ Lý chứ không họ La! Người này là kẻ ngoài, chỉ có tao với mày là một nhà!"
Tiểu Hoa nhất quyết: "Con không cùng nhà với cô! Con với bố mẹ mới là một nhà, cô là người ngoài!"
Lý Tiểu Huệ chỉ tay vào La Mỹ Hoa: "Đều là mày dạy nó! Mày bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa! Chúng ta sẽ tính sau!"
Nói rồi, cô ta vừa khóc vừa chạy đi.
Lâm Thanh Hà nghe tiếng động, để bát đậu vào bếp rồi bước ra.
Thấy La Mỹ Hoa ngồi dưới đất mắt đỏ hoe, cô vội đỡ dậy:
"Chị đứng dậy đi, con bé đó như chó dại, thấy ai cũng cắn. Tức giận với nó chỉ tổ mệt người. Vào nhà em uống nước đã."
Lâm Thanh Hà bế Tiểu Hoa lên: "Bé ngoan, theo dì vào nhà lấy kẹo ăn nhé?"
Tiểu Hoa ngây thơ đáp: "Cảm ơn dì. Nhưng mẹ dặn con không được nhận đồ của người lạ."
Lâm Thanh Hà thơm lên má bé: "Dì không phải người lạ, hỏi mẹ xem?"
Tiểu Hoa nhìn La Mỹ Hoa đôi mắt sáng ngời: "Mẹ ơi?"
La Mỹ Hoa mỉm cười gật đầu: "Dì không phải người lạ đâu."
Tiểu Hoa vui vẻ kéo tay Lâm Thanh Hà: "Dì ơi, mình đi thôi!"
La Mỹ Hoa lắc đầu bất lực: "Con bé này nghe đến đồ ăn là quên hết mọi thứ."
Lâm Thanh Hà đồng cảm, vì cô cũng là người thấy đồ ăn là mê mẩn: "Trẻ con đều thế mà."
La Mỹ Hoa theo Lâm Thanh Hà vào nhà.
Lâm Thanh Hà đặt Tiểu Hoa xuống, mở tủ lấy một nắm kẹo sữa "Thỏ Trắng".
Tiểu Hoa mắt sáng rực, kéo tay mẹ reo lên: "Mẹ ơi, kẹo Thỏ Trắng kìa!"
La Mỹ Hoa biết loại kẹo này đắt tiền, chỉ dịp lễ tết mới dám mua. Thấy Lâm Thanh Hà cho cả nắm lớn, cô ái ngại:
"Nhiều quá, cho nó hai viên thôi."
Lâm Thanh Hà nhét đầy vào túi Tiểu Hoa: "Hai viên sao đủ? Bé đáng yêu thế này, dì cho bao nhiêu cũng được."
Tiểu Hoa lấy ra hai viên: "Dì, mẹ cũng ăn nữa!"
Lâm Thanh Hà cười: "Dì không ăn, đưa mẹ đi."
La Mỹ Hoa bóc kẹo cho con: "Con ăn đi, mẹ không thích."
Sự ngoan ngoãn của Tiểu Hoa khiến Lâm Thanh Hà thích thú. Ước gì mình có một cô con gái nhỏ như vậy, cuộc sống hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.
Tiểu Hoa ngồi chơi một góc, hai người phụ nữ trò chuyện.
La Mỹ Hoa thở dài:
"Thanh Hà à, chị nghe hết những gì Tiểu Huệ nói với em rồi. Đừng để bụng lời nó nói.
Nhà chị định đợi anh Thắng nghỉ phép sẽ đưa nó ra ga về quê. Sau này cũng không cho nó lên nữa.
Nó không muốn đi, trong lòng uất ức. Từ hôm qua đến giờ chẳng thèm nói chuyện với chị."
Lâm Thanh Hà an ủi:
"Lời nó nói chẳng ảnh hưởng gì đến em. Ngược lại, chị đối xử với nó tốt thế mà nó vô ơn, coi như chuyện đương nhiên.
Chiều chuộng quá chỉ hại nó. Ở nhà làm công chúa, ra ngoài đời có ngày khổ."
La Mỹ Hoa buồn bã: "Em không hiểu chuyện nhà chị. Kể ra dài dòng lắm..."