Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 211: Lâm Thanh Hà vội vã trở về khu gia đình quân nhân



Một nhát, hai nhát, ba nhát... Cánh cửa vẫn không mở.

Tiêu Mai đang ở nhà trông con nghe thấy tiếng động ồn ào, liền bế con chạy ra. Cô nhìn thấy mẹ chồng của La Mỹ Hoa đang cầm rìu bổ vào cửa nhà Lâm Thanh Hà. Kinh ngạc, Tiêu Mai vội bế con tiến lại gần.

"Bác ơi, bác làm gì thế?" Tiêu Mai hỏi gấp.

Lưu Đại Cước lúc này chỉ nghĩ đến con gái mình là Lý Tiểu Huệ. Bà ta nhất quyết phá khóa để xem chuyện gì đã xảy ra với con gái, nên chẳng buồn để ý đến Tiêu Mai.

Không biết đã đập bao nhiêu nhát, cánh cửa gỗ bị bổ thủng một lỗ. Cuối cùng, ổ khóa cũng bị phá. Cửa mở, Lưu Đại Cước vứt rìu xuống đất, miệng hét tên Tiểu Huệ rồi chạy vào sân.

Không có tiếng trả lời.

Tiêu Mai đứng ngoài cửa kinh ngạc, không hiểu Lưu Đại Cước đang nổi cơn điên gì. Cô cẩn thận đá lưỡi rìu ra phía sau cổng, rồi bế con theo vào.

Lưu Đại Cước như con thiêu thân chạy loạn trong sân, miệng vẫn gào tên Lý Tiểu Huệ. Không thấy bóng người, bà chỉ thấy cửa phòng khách mở toang. Lúc nãy tâm trí bà rối bời, nên không để ý.

Vừa bước đến cửa phòng khách, chân chưa kịp bước vào, một con rắn nhỏ từ trên mái hiên buông mình xuống. Nó ngẩng cao đầu, phun lưỡi, phát ra tiếng rít cảnh báo.

Lưu Đại Cước dừng lại kịp thời. Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, bà đã quen với rắn rết nên không sợ. Bà liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó để đuổi con rắn đi.

Ở cửa phòng có cây chổi. Không chần chừ, bà nhặt lên rồi vung về phía con rắn. Con rắn nhỏ nhanh nhẹn né được. Lưu Đại Cước định bước vào, nhưng con rắn lại lao tới tấn công, buộc bà phải lùi lại.

Tiêu Mai sợ rắn nhất. Khi thấy cảnh tượng con rắn và Lưu Đại Cước đánh nhau, da cô nổi hết da gà. Cô vội bế con quay ra cổng, mặt tái mét nhìn trận chiến kỳ lạ trong sân, rồi vội vã chạy về phía trạm thu mua. Cô định báo cho Lâm Thanh Hà biết Lưu Đại Cước đang phá phách trong nhà cô.

Lưu Đại Cước và con rắn nhỏ đánh nhau mấy hiệp nhưng không phân thắng bại. Bà dùng chổi tấn công, nhưng con rắn luôn né được. Lo lắng cho an nguy của Lý Tiểu Huệ, bà toát hết cả mồ hôi.

...

A Hoàng chạy đến trạm thu mua tìm Lâm Thanh Hà đang làm việc. Nó kể sơ lược chuyện xảy ra ở nhà. Lâm Thanh Hà kinh ngạc khi biết Lý Tiểu Huệ dùng tà thuật để hại mình. Tà thuật này từ xưa đã bị cấm, ai dùng sẽ bị trừng trị.

Lý Tiểu Huệ nhắm vào đứa con của cô, quả là độc ác. Nghe A Hoàng nói đã cắn đứt ngón tay của Tiểu Huệ, giờ cô ta đang bất tỉnh trước cửa phòng, Lâm Thanh Hà thấy hả hê nhưng cũng lo lắng vì chuyện này nghiêm trọng.

Cô vội đứng dậy đi ra, đến chỗ Tiểu Lưu đang làm việc: "Tiểu Lưu, cậu qua cân giúp chị nhé. Chị và chị Mỹ Hoa có việc phải đi một lát."

Tiểu Lưu gác việc đang làm, theo Lâm Thanh Hà đến chỗ La Mỹ Hoa.

"Chị Mỹ Hoa, Tiểu Lưu sẽ làm giúp chị. Chị về nhà với em một chút."

La Mỹ Hoa ngừng tay, ngạc nhiên: "Nhà có chuyện gì sao?"

Không tiện giải thích trước đám đông, Lâm Thanh Hà nói: "Chuyện của Tiểu Huệ, chị về với em ngay đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trang Tuyết Mai thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thanh Hà, biết có chuyện không hay, liền bảo La Mỹ Hoa: "Mỹ Hoa, đừng hỏi nữa, về với Thanh Hà đi."

"Ừ, đi thôi. À, Tiểu Hoa đâu rồi?"

"Bà Bình Dao dẫn đi chơi rồi. Chị yên tâm đi."

Trang Tuyết Mai đoán chuyện này liên quan đến Lý Tiểu Huệ, nhưng không hỏi thêm, chỉ nói với Lâm Thanh Hà: "Thanh Hà, bình tĩnh xử lý nhé."

Lâm Thanh Hà gật đầu, rồi cùng La Mỹ Hoa rời đi.

Vừa ra khỏi cổng trạm thu mua, họ thấy Tiêu Mai bế con chạy đến, mặt mũi hoảng hốt.

La Mỹ Hoa hỏi: "Tiêu Mai, sao chị mồ hôi nhễ nhại thế? Đến đây làm gì vậy?"

Tiêu Mai thở hổn hển, một tay bế con, tay kia ôm ngực: "Không ổn rồi! Mẹ chồng chị cầm rìu phá cửa nhà chị Thanh Hà, rồi như điên chạy vào trong, miệng la hét tên Tiểu Huệ. Hình như Tiểu Huệ cũng ở trong nhà chị. Hai người về xem ngay đi!"

La Mỹ Hoa nghe xong, đầu óc choáng váng. Ba người vội vã trở về khu gia đình quân nhân.

A Hoàng đã quay về, thấy con rắn nhỏ đang đấu trí với Lưu Đại Cước. Lưu Đại Cước mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không vào được phòng. Nó rất hài lòng với màn thể hiện của con rắn nhỏ, không ngờ nó lại thông minh và mạnh mẽ đến vậy.

A Hoàng chạy đến nói với con rắn: "Chủ nhân về rồi. Để bà ta vào đi." Con rắn nghe xong, nhanh chóng chui vào lỗ dưới mái hiên.

Lưu Đại Cước mệt lả, thấy con rắn bỏ đi, vẫn cẩn thận cầm chổi, thận trọng bước vào. Khi thấy Lý Tiểu Huệ nằm bất động trên sàn, người và sàn nhà đầy máu, bà suýt ngất.

Vân Vũ

Bà chạy đến, nhìn thấy hai vật giống ngón tay, tim đập thình thịch. Mắt hoa lên, bà ngã phịch xuống đất, ôm lấy Tiểu Huệ khóc lóc: "Tiểu Huệ, con sao thế này? Tỉnh lại đi!"

Lý Tiểu Huệ bị mẹ lay tỉnh. Cơn đau nhói từ chân và tay khiến cô nhăn mặt, nước mắt giàn giụa. Cô khóc lóc giơ bàn tay chỉ còn ba ngón lên.

Tay cô sưng phồng như bàn chân gấu, đau đến tê dại.

"Mẹ ơi, con mất ngón tay rồi!"

Lưu Đại Cước vừa khóc vừa mắng: "Con bé c.h.ế.t tiệt này, rốt cuộc là chuyện gì? Sao con lại vào nhà người ta?"

Lý Tiểu Huệ nhớ lại khuôn mặt hung ác của A Hoàng, khóc to hơn: "Con chồn hôi nhà Lâm Thanh Hà cắn con. Mẹ ơi, mẹ đến nhà Tiêu Mai nhờ cô ấy gọi anh con về, đưa con đến bệnh viện quân đội nối ngón tay."

Lưu Đại Cước chỉ lo buồn bã, quên mất chuyện này. Nghe Tiểu Huệ nhắc, bà vội đứng dậy: "Con nằm yên đấy. Tiêu Mai vừa nãy còn ở ngoài cổng. Mẹ đi gọi cô ấy."

Nói xong, bà vội vàng đứng lên. Chưa chạy ra đến cổng, Lâm Thanh Hà, La Mỹ Hoa và Tiêu Mai đã bước vào sân.