Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 235: Hai chú chim sẻ nhỏ



Nghe tin họ sẽ về Bắc Kinh đón Tết, Tôn Mỹ Hương vô cùng vui mừng.

“Bố và ông nội biết tin này chắc sẽ mừng lắm. Tiểu Nghệ kết hôn đã nửa năm rồi mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, đợi con bé về, mẹ nhất định phải đưa nó đến bệnh viện khám kỹ càng.”

“Sao vậy? Tiểu Nghệ vẫn muốn sinh con à?” Châu Lệnh Dã ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, con bé và Diêu Diên Biên là gia đình tái hôn, hai người cần có một đứa con chung. Như thế mới bền lâu được.”

“Con thấy không cần thiết đâu, quan hệ vợ chồng họ rất tốt mà. Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, đáng yêu. Hai người cùng nhau nuôi dạy bọn trẻ khôn lớn, chẳng phải rất tốt sao? Sinh thêm một đứa nữa, Tiểu Nghệ cũng khổ, Diêu Diên Biên một mình nuôi ba đứa trẻ cũng vất vả lắm.”

“Cả đời dài đằng đẵng, hai người sống với nhau phải có một đứa con làm sợi dây gắn kết, hôn nhân mới bền vững được.

Em gái con có suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu thôi, cuộc hôn nhân trước của nó đã để lại tổn thương lớn. Giờ gặp được người mình yêu, tình cảm lại tốt đẹp, nó muốn sinh con cho Diêu Diên Biên cũng là lẽ thường tình.

Người nhà và Diêu Diên Biên đều đồng ý cả.”

“Vậy à. Thế thì sinh thêm một đứa cũng không sao.”

Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa làm trong bếp.

Ở phòng khách, Lâm Thanh Hà trò chuyện với ông nội Châu một lúc, thấy hơi mệt liền về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng sáng sủa, gọn gàng, không một hạt bụi. Chiếc giường cũng được trải phẳng phiu.

Cô vào nhà tắm rửa qua tay chân rồi lên giường nằm thư giãn.

Hai chú chim từ cửa sổ bay vào, đậu trên bệ cửa ríu rít không ngừng.

Một con lên tiếng: “Đây có phải là cô gái đã đưa chúng ta đến đây không nhỉ?”

Con chim sẻ kia lắc đầu: “Không giống lắm, cô gái đó gầy gầy, còn người này hơi mập. Không giống đâu.”

“Đây là phòng của cô gái đó mà, nếu không phải thì sao lại ngủ ở đây? À, này, chúng ta nói nhiều thế mà cô ấy không phản ứng gì, cô gái đó có thể hiểu được lời chúng ta nói mà.”

Con kia gật đầu: “Cậu nói đúng. Nhưng mình vẫn thấy có gì đó giống.”

Lâm Thanh Hà nghe mà muốn bật cười, không hiểu mình mập đến mức nào mà chỉ nửa năm không gặp, hai tiểu gia hỏa này đã không nhận ra mình.

Thật phụ công cô đã xây riêng cho chúng một biệt thự nhỏ, lại còn đưa chúng về nhà để chúng có chỗ ở an toàn.

Con chim sẻ kia vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi Lâm Thanh Hà: “Cô có hiểu chúng tôi nói gì không?”

“Hai đứa mau lại đây, tôi mập đến mức nào mà trong thời gian ngắn thế đã quên mặt tôi rồi hả?”

Hai chú chim sẻ vui mừng bay đến đậu trên vai cô, một con nhanh nhảu: “Mắt mình tinh lắm, mình nhận ra ngay. Còn nó mới là đứa bảo cô mập đấy, mình không nói gì đâu.”

“Mình… mình nói thật mà! Cô đúng là hơi mập thật. Cô gái ngày trước xinh đẹp lắm, cô đừng trách mình không nhận ra, nhưng cô thay đổi nhiều quá.”

Lâm Thanh Hà nghe xong cảm thấy bị sốc nặng, cô đâu có thấy mình mập lắm đâu. Dáng vẻ bây giờ so với trước cũng không khác biệt nhiều, sao trong miệng nó cô như biến thành người khác vậy?

Cô nhìn đôi bàn tay hơi mũm mĩm của mình: “Tôi mập đến mức đáng sợ thế sao?”

“Cô đừng nghe nó nói. Cô chỉ mập lên một chút xíu thôi. Đợi cô sinh em bé xong sẽ ổn ngay.”

Con chim sẻ thẳng tính kia chợt hiểu ra: “À, cô mập là vì trong bụng có em bé. Dáng vẻ cô không thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày nào.”

Lâm Thanh Hà biết chúng đang an ủi mình.

Hai chú chim sẻ này sắp thành tinh rồi, biết đọc cảm xúc của người, hiểu được tâm lý con người và nói những lời người ta muốn nghe.

Hai chú chim ríu rít kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị từ khi chúng chuyển đến đây.

Chúng được ăn ngon, ở ấm, khiến nhiều bạn bè của chúng phải ghen tị.

Có lần một con chim cu cố chiếm nhà của chúng, nhưng bị ông nội Châu đuổi đi.

Từ khi hiểu được tiếng động vật, tiếp xúc với nhiều loài, cô nhận ra quy luật sinh tồn của chúng cũng giống con người: mạnh được yếu thua, kẻ nào thích nghi thì sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi con chim cu xâm lược bị đuổi, còn có chim cuốc, chim gõ kiến đến, nhưng đều bị ông nội Châu đuổi đi.

Nếu không có sự bảo vệ của ông, chúng đã bị đuổi từ lâu rồi.

Vì vậy, hai chú chim sẻ này coi ông nội Châu như chủ nhân của mình. Hễ ông ở nhà, chúng lại bay đến đậu trên vai ông, ríu rít chơi đùa cùng ông.

Nhờ thế, vị trí của chúng trong nhà này rất vững chắc.

Hai chú chim nói nhiều đến mức khiến cô buồn ngủ.

Không biết từ lúc nào, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy Lâm Thanh Hà ngủ say, hai chú chim sẻ lặng lẽ bay đi tìm ông nội Châu.

…………

Tôn Mỹ Hương nấu xong cơm, Châu San cũng về đến nhà.

“Bố, bố về rồi.” Châu Lệnh Dã bước ra đón lấy chiếc túi trên tay bố, mùi thơm của thịt vịt quay thoang thoảng bay ra.

Anh mỉm cười vui vẻ: “Bố mua vịt quay à?”

“Ừ, món con và Thanh Hà thích nhất. Bố còn đi vòng qua tận Cửa hàng Tụ Hiền để mua đấy.”

“Thanh Hà biết chắc mừng lắm, trước khi về cô ấy còn bảo con đưa đi Tụ Hiền ăn vịt quay. Giờ bố đã mua về rồi.”

Châu San cười hiền hậu: “Các con đều là con của bố, thích gì bố nhớ hết. Hai đứa về đến nhà lúc nào vậy?”

“Khoảng gần 11 giờ thì về đến.”

Châu San liếc nhìn quanh phòng: “Thanh Hà đâu? Sao không thấy con bé?”

“Ngồi xe mệt quá, nên vào phòng ngủ rồi. Sắp ăn cơm, con vào gọi cô ấy dậy.” Châu Lệnh Dã theo bố vào phòng khách.

“Ừ, con vào đi.”

Châu San ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông nội.

Ông nội Châu cười tươi, những nếp nhăn trên mặt hằn rõ.

Ông hỏi con trai: “Con về rồi đấy à?”

“Vâng, bố suốt ngày chơi với hai con chim, có mệt không?”

Vân Vũ

“Hai tiểu gia hỏa đáng yêu thế này, yêu không hết thì sao lại mệt?”

Hai chú chim sẻ đậu trên cánh tay và chân ông, nhảy nhót không ngừng, ríu rít vui vẻ.

Bình thường, Tôn Mỹ Hương và Châu San đều đi làm, trong nhà chỉ có ông nội và tiểu vương hộ vệ chăm sóc ông.

Cũng khá cô đơn.

Từ khi Lâm Thanh Hà mang hai chú chim sẻ về, chúng ngày nào cũng chơi với ông.

Ngoài lúc ra công viên đánh cờ, đi dạo, thời gian còn lại của ông đều có hai chú chim này bầu bạn.

Ông cũng chăm sóc chúng như con cháu của mình.

…………

Châu Lệnh Dã vào phòng, thấy Lâm Thanh Hà vẫn đang ngủ say.

Anh nhẹ nhàng đến bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô, không nhịn được mà hôn lên trán cô.

Cảm thấy hơi ngứa trên trán, Lâm Thanh Hà mơ màng mở mắt, thấy là Châu Lệnh Dã liền tỉnh táo ngay.