Châu Lệnh Dã không ngăn cản họ, nhìn lũ quỷ dữ kia khóc lóc thảm thiết, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bọn tội phạm bị giải về cảnh sát, còn những đứa trẻ được đưa đến bệnh viện.
Các bác sĩ trong bệnh viện đều đã tan ca, chỉ còn bác sĩ trực và bác sĩ phòng cấp cứu ở lại.
Bọn trẻ được kiểm tra sơ bộ, trên người mỗi đứa đều có những vết thương với mức độ khác nhau, da thịt lở loét không chỗ nào lành lặn.
Đứa bị thương nặng nhất là đứa nhỏ tuổi nhất.
Cánh tay bị bẻ gãy của nó sưng đỏ, viêm nhiễm, cả cánh tay đã hoại tử.
Đứa trẻ còn bị sốt, có lẽ cánh tay sẽ không giữ được nữa mà phải cắt bỏ.
Tin này khiến Châu Lệnh Dã và các đồng chí cảnh sát đi cùng đau lòng.
Vân Vũ
Tình hình cụ thể phải đợi đến sáng khi các bác sĩ làm việc đầy đủ, hội chẩn rồi mới quyết định có cắt bỏ hay không.
Bọn trẻ được sắp xếp vào phòng bệnh.
Nằm trên chiếc giường bệnh ấm áp và mềm mại, những đứa trẻ đều nở nụ cười.
Ngoại trừ Tiểu Cường bị bọn chúng làm cho câm không nói được, những đứa khác đều có thể nói chuyện.
Nhưng khi có người ở đó, bọn trẻ không dám mở miệng, chỉ khi mọi người rời đi, chúng mới bắt đầu ríu rít trò chuyện.
Đội trưởng sau khi đưa bọn tội phạm vào trại giam cũng quay lại bệnh viện.
Nghe bác sĩ trực tường trình tình hình của bọn trẻ, anh nghiêm nghị nói: "Chúng ta phải cố gắng hết sức để giúp những đứa trẻ này hồi phục. Về phần viện phí, chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết."
"Bệnh viện chúng tôi cũng có chính sách miễn giảm cho những trường hợp đặc biệt. Ngày mai khi giám đốc và các bác sĩ đến đầy đủ, anh có thể đến hỏi cụ thể, vì tôi cũng không rõ lắm."
Nét mặt đội trưởng giãn ra một chút: "Như vậy thì càng tốt."
Đội trưởng cử một đồng chí cảnh sát không tham gia nhiệm vụ ở lại trông bọn trẻ, những người khác sau hơn mười tiếng làm việc liên tục đều đã kiệt sức.
Họ trở về nhà nghỉ ngơi.
Đội trưởng rất biết ơn sự giúp đỡ của Châu Lệnh Dã, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y anh bày tỏ lòng cảm kích: "Hôm nay thật sự phải cảm ơn anh, nếu không có tin báo của anh, chúng tôi khó lòng phát hiện ra ổ tội phạm ngầm này. Nếu không có sự tham gia của anh, chúng tôi cũng không thể triệt phá thành công hang ổ này, giải cứu những đứa trẻ tội nghiệp kia."
"Không có gì, đó là việc tôi nên làm. Nếu trong quá trình giúp đỡ bọn trẻ có chỗ nào cần tôi, cứ nói thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Tốt, vậy là ổn thỏa. Khi vụ án này kết thúc, chúng ta cùng đi uống vài ly."
Châu Lệnh Dã cười đáp: "Đồng ý."
...
Khi Châu Lệnh Dã về đến nhà đã gần hai giờ sáng.
Đèn trong nhà vẫn sáng, cả gia đình ngồi trong phòng khách chờ anh.
Thấy anh về, mọi người đều đứng dậy đón.
"Tiểu Dã, con không sao chứ?"
Tôn Mỹ Hương là người đầu tiên chạy đến bên Châu Lệnh Dã, đảo mắt kiểm tra khắp người anh.
Châu Lệnh Dã nắm tay mẹ: "Mẹ, con không sao."
"Không sao là tốt rồi, các đồng chí cảnh sát đi cùng có ai bị thương không?"
"Không ai bị thương cả, chúng con không cần b.ắ.n một phát nào đã bắt gọn cả lũ."
"Bọn trẻ thế nào rồi?" Lâm Thanh Hà lo lắng nhất cho những đứa trẻ.
"Bọn trẻ đều đã được giải cứu, hiện đang ở bệnh viện. Chúng đã được kiểm tra sơ bộ, mỗi đứa đều có những vết thương khác nhau. Có một đứa khoảng sáu, bảy tuổi, cánh tay bị bẻ gãy, viêm nhiễm nặng, có lẽ phải cắt bỏ."
Nghe tin này, mọi người đều thấy đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Châu lão gia tức giận nói: "Lũ súc sinh! Bắt được chúng nên đánh cho gần c.h.ế.t trước, bẻ gãy tay chân chúng nó luôn. Nếu lão có ở đó, lão nhất định sẽ làm như vậy."
"Ba, ba đừng kích động như vậy. Làm thế là phạm pháp đấy. Pháp luật sẽ trừng trị chúng thích đáng." Châu San khuyên can.
"Như thế cũng không thỏa đáng bằng tự tay đánh chúng một trận. Châu San, ngày mai con đến bệnh viện bảo các bác sĩ cố gắng hết sức chữa trị cho bọn trẻ, giúp chúng trở lại bình thường nhất có thể. Nếu viện phí không đủ, lão sẽ kêu gọi quyên góp." Châu lão gia dặn dò.
Châu San gật đầu: "Vâng, con nghe lời ba. Giờ cũng khuya rồi, mọi người đi ngủ sớm đi."
"Được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi. À, Tiểu Dã, ngày mai kể lại cho ba nghe quá trình bắt bọn chúng."
Châu Lệnh Dã cười đáp: "Vâng ạ."
Mọi người trở về phòng riêng.
Châu Lệnh Dã và Lâm Thanh Hà cũng về phòng mình.
"Em lên giường ngủ đi, sau này gặp tình huống như vậy không cần đợi anh. Nếu sau này anh làm việc ở Cục An ninh, đi làm nhiệm vụ không về là chuyện bình thường, em định cứ đợi anh mãi sao?
Chồng em làm việc rất giỏi, anh sẽ không để mình gặp nguy hiểm đâu. Giờ anh không còn một mình nữa, anh có em, có con. Vì các em, anh cũng phải sống đến trăm tuổi."
Lâm Thanh Hà gật đầu: "Em biết rồi. À, Tiểu Cường thế nào rồi?"
"Cậu bé không sao. Hôm nay anh đặc biệt quan sát thấy thần thái của cậu bé rất giống vợ của Lý Thắng Lợi. Khả năng như em nói là rất cao.
Khi bọn trẻ điều trị xong, chắc chắn sẽ phải tìm gia đình chúng. Dù có phải hay không, lúc đó mời vợ chồng Lý Thắng Lợi đến nhận."
"Ừ. Ngày mai em cùng anh đến bệnh viện thăm bọn trẻ. Chúng ta mua cho chúng ít quần áo, giày dép. Rồi mang đồ ăn ngon đến cho chúng."
Châu Lệnh Dã mỉm cười gật đầu: "Được, ngày mai anh đi cùng em. Giờ thì em lên giường ngủ đi. Anh đi tắm rửa một chút."
Lâm Thanh Hà nghe lời leo lên giường.
...
Sáng hôm sau, Tôn Mỹ Hương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Châu Lệnh Dã đã quen dậy sớm, dù ngủ không nhiều nhưng đến giờ là không thể nằm thêm được nữa.
Lâm Thanh Hà trong lòng có việc, hôm nay phải đi mua đồ rồi đến bệnh viện thăm bọn trẻ, nên khi Châu Lệnh Dã xuống giường, cô cũng tỉnh dậy.
Châu Lệnh Dã bảo cô ngủ thêm.
Nhưng Lâm Thanh Hà không ngủ được nữa, cũng đứng dậy luôn.
Tôn Mỹ Hương không ngờ mọi người đều dậy sớm.
Bà cười nói: "Các con không phải đi làm, ngủ thêm một chút đi, dậy sớm làm gì?"
"Con không ngủ được nữa." Châu Lệnh Dã gãi đầu ngứa ngáy.
"Ăn sáng xong rồi ngủ nướng thêm cũng được. Các con đi rửa mặt đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng ăn nhé."
Bà bưng đồ ăn sáng lên bàn.
Mọi người vệ sinh cá nhân xong cùng ngồi vào bàn ăn.
Châu lão gia vẫn không quên chuyện tối qua.
Châu Lệnh Dã chỉ dám kể lại quá trình bắt bọn tội phạm.
Châu lão gia nghe xong vỗ tay khen: "Đội trưởng cảnh sát đó tên gì? Đúng là có khí phách, lão thích, lúc nào mời anh ta đến nhà dùng cơm, lão muốn làm quen với thanh niên này."
"Anh ấy tên Từ Đông. Khi vụ án kết thúc con sẽ mời anh ấy đến nhà."
Nghe vậy, lão gia rất vui.
Lão lấy ra năm trăm tệ đưa cho Châu Lệnh Dã: "Hôm nay con đến bệnh viện thăm bọn trẻ, cầm tiền này mua cho chúng những thứ cần thiết. Cứ nghĩ đến những đứa trẻ tội nghiệp đó, lão không tài nào ngủ được."