Vào buổi chiều ngày hôm sau, Châu San qua chỗ họ thông báo việc đã được giải quyết xong.
Chỉ cần đưa Lâm Vũ cùng đi hoàn tất nốt thủ tục còn lại, thì Lâm Thanh Hà có thể được hỏa táng thuận lợi.
Sau khi Lâm Vũ cùng Châu San rời đi.
Viên Hoa nghe tin con trai sắp sửa được hỏa táng, trong lòng đau khổ suốt một hồi lâu.
Một khi Lâm Thanh Hà đã hỏa táng, bà sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh lần nữa.
Bà không muốn ở lại nhà khách này nữa.
Nhìn thấy những vật dụng quần áo có liên quan đến Lâm Thanh Hà, bà không thể kìm lòng được nỗi đau xé lòng.
Bước ra khỏi nhà khách, nhân lúc Lâm Vũ không có ở đây, bà định sang nhà họ Châu một chuyến, hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai bên, đặc biệt là với Lâm Thanh Hà.
Bà muốn đi xem đứa bé mới sinh kia, dù Lâm Thanh Hà có ghét bà đến đâu, thì bà đi xem cháu, ít nhất cô ta cũng không thể đuổi bà đi được.
Nghĩ tới đó, bà liền đến cửa hàng bách hóa mua một ít lễ vật.
Vân Vũ
Trước cửa cửa hàng bách hóa, bà gọi một chiếc xích lô đến khu gia đình quân nhân.
Vừa tới khu tập thể, đã thấy bà Trương đang dẫn cháu chơi bên ngoài.
Nếu không phải do người phụ nữ này gây chuyện, thì quan hệ giữa bà với nhà thông gia đã không tệ đến thế.
Bà Trương nhìn thấy Viên Hoa ngồi trên chiếc xích lô, tò mò đứng dậy chào hỏi.
Lần trước bà ta tưởng rằng đã bôi nhọ Viên Hoa, khiến nhà họ Châu náo loạn. Bà ta chờ xem trò hề.
Bà ta chờ mãi chờ mãi, cảnh tượng muốn thấy không xuất hiện, ngược lại Viên Hoa còn bị đuổi đi, khiến bà Trương bực bội mấy ngày liền. Chửi Viên Hoa là đồ vô dụng.
Chiều hôm qua nhà họ Châu còn đốt pháo, biết được con dâu họ sinh được một cậu con trai mập mạp.
Khiến bà ta tức cả đêm không ngủ được.
Hôm nay lại thấy Viên Hoa quay lại, muốn tiếp tục bôi nhọ thêm, “Chị em, cô trở về rồi à? Có phải đến chăm sóc con gái ở cữ không?”
“Không phải, tôi đến thăm nó thôi.”
Mắt bà Trương linh hoạt đảo một vòng, “Sao vậy? Chẳng lẽ lại do Tôn Mỹ Hương gây khó dễ không chịu? Người đàn bà đó xấu tính lắm, cô cứ ở đây đi, xem bà ta có thể làm gì được cô chứ? Lần trước cô đã không nên đi, tôi thấy chồng cô vẫn ở nhà họ Châu, việc chia rẽ hai vợ chồng già các cô quả không phải là việc người ta làm ra. Người trong khu tập thể đều biết chuyện này rồi, mọi người đều rất thông cảm cho cô.
Đây là sự sỉ nhục đối với các cô. Thật quá tệ.”
Mục đích của Viên Hoa hôm nay là đến hàn gắn quan hệ với Lâm Thanh Hà và nhà họ Châu.
Những lời bà Trương nói với bà, bà sẽ không để trong lòng, thời thế khác trước, bà còn muốn nịnh họ, sao có thể tiếp tục gây chuyện với họ chứ.
Lúc này bà Trương lại tới nói những lời này, bà không ngốc, sao không hiểu được mục đích của bà ta.
Tôn Mỹ Hương trước đây đã khuyên bà tránh xa người phụ nữ này.
Bây giờ bà không thể tiếp tục qua lại với bà ta, phải cho Tôn Mỹ Hương thấy thái độ của bà.
Sự xuất hiện của bà Trương khiến bà nảy ra một cơ hội tuyệt vời.
Bà trả tiền xe cho người kéo xích lô. Tự mình cầm đồ xuống xe.
Bà Trương tưởng bà xuống xe để nói chuyện với mình, vô cùng vui mừng. Tưởng rằng những lời mình nói bà đều nghe vào tai.
Không ngờ mặt Viên Hoa bỗng trùng xuống, lớn tiếng nói: “Bà Trương, bà nói cái gì thế? Đây chẳng phải là đang chia rẽ quan hệ giữa tôi và nhà thông gia sao?”
Bà Trương lập tức choáng váng, “Chị em, cô không sao chứ, tôi nói thế đều là vì cô tốt thôi. Sao cô lại không biết điều tốt chứ?”
Viên Hoa đặt món đồ vừa mua xuống đất, giương oai phụ nữ, bà muốn làm cho chuyện này to chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để hàng xóm xung quanh kéo đến, bà gây chuyện ồn ào ở đây, chắc chắn sẽ có người đến nhà họ Châu báo tin.
Bà có thể đổ lỗi cho bà Trương, khiến họ cho rằng trước đây bà như vậy đều là do bà Trương giở trò.
Nghĩ ra cách thân thiết với nhà họ Châu như vậy, bà cũng phục bản thân mình linh hoạt thật.
“Bà đừng có giả vờ tốt ở đây, nếu không phải do bà nói xấu con gái tôi và nhà thông gia trước mặt tôi, thì tôi đã rời khỏi đây đến ở bên ngoài sao? Bà già c.h.ế.t tiệt không có lòng tốt, bà thật quá xấu xa, trời cao sao không tới một tia sét đánh c.h.ế.t bà đi.”
Viên Hoa cố ý chọc tức bà ta, làm cho chuyện to chuyện.
Bà Trương quả nhiên mắc lừa, sống đến tuổi này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy bị người khác dùng lời lẽ độc ác như vậy để chửi mình.
Mặt đỏ như trái táo đỏ, cũng hai tay chống nạnh chửi lại: “Mày mới bị sét đánh, cả nhà mày bị sét đánh. Mày là con ch.ó điên từ đâu chạy đến thấy ai cũng cắn. Cái dáng vẻ đàn bà lỗ mãng của mày, đuổi mày đi là đúng rồi, ở lại khu tập thể của chúng tao chỉ làm ô nhiễm không khí.”
“Bà già không c.h.ế.t kia, cả nhà bà bị sét đánh. Đánh bà thành mấy mảnh, cho chó ăn chó còn ghê.”
Bà Trương gặp phải đối thủ rồi, không ngờ người đàn bà này chửi nhau ác đến thế, phổi sắp nổ tung, “Mày là con rận từ cống rãnh hôi thối bò lên, mày lớn lên bằng ăn cứt đúng không? Để tao đánh c.h.ế.t mày.”
Nói rồi liền xông lên giằng co với Viên Hoa.
Viên Hoa cũng đã bị bà ta chửi tức giận. Nhìn thấy khuôn mặt bà Trương này cũng muốn xé xác bà ta.
Hai người nhanh chóng giằng co với nhau.
Chỗ Viên Hoa đứng cách nhà họ Châu không xa, chỉ khoảng mười mấy mét.
Gần đó có mấy hộ gia đình.
Động tĩnh bên này, mọi người đều nghe thấy.
Lần lượt từ trong nhà đi ra, thấy tình hình đó liền nhanh chóng chạy tới.
Không ai không thích xem náo nhiệt cả.
Viên Hoa túm tóc bà Trương, bà Trương kéo áo Viên Hoa, bà ta đá bà, bà cào bà ta. Miệng vẫn không chịu im, chửi nhau ầm ĩ.
Lời lẽ chửi nhau khó nghe.
Mọi người vội vàng bước tới tách hai người ra.
“Các bà làm gì thế? Sao lại đánh nhau?”
Mặt Viên Hoa bị bà Trương cào một vết máu, tay còn nắm chặt một nắm tóc giật được từ đầu bà Trương.
Viên Hoa chỉ vào bà Trương nói: “Mọi người đến đây cho tôi phân xử, lần trước tôi đến, bà ta đã ở đây gây chuyện, nói xấu nhà thông gia tôi, chia rẽ quan hệ giữa chúng tôi. Khiến quan hệ giữa tôi với nhà thông gia và con gái tôi căng thẳng. Tôi phải đến ở nhà khách.
Hôm nay tôi trở về thăm con gái, bà ta lại đến chia rẽ, muốn tôi mâu thuẫn với nhà thông gia. Để bà ta được xem kịch, mọi người nói xem người đàn bà này xấu xa đến mức nào.”
Những người xung quanh lập tức hiểu ra, hóa ra những chuyện đồn đại gần đây đều là do người đàn bà này giở trò.
Đúng là con rận của khu tập thể.
Bà Trương thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đầy khinh miệt, “Mày nói bậy, nhân phẩm mày không tốt, có mâu thuẫn với nhà thông gia, liên quan gì đến tao?
Mày có chứng cứ gì nói tao chia rẽ? Có nhân chứng không? Nếu không cho tao một câu trả lời, hôm nay mày đừng hòng đi.”
Ông Châu và Tôn Mỹ Hương đều nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài.
“Bên ngoài nhà nào lại gây chuyện nữa?” Ông Châu cầm tờ báo vừa xem vừa nghe động tĩnh bên ngoài.
Tôn Mỹ Hương cũng dừng việc đang làm, “Nghe giọng hình như là bà Trương trước đây cãi nhau với chúng ta.”
“Tôi nghe cũng giống, lớn tuổi như vậy mà không biết tôn trọng. Khắp nơi gây chuyện, người nhà cũng không quản, thật mất mặt cho người khu tập thể.” Ông Châu lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào tờ báo.
Tôn Mỹ Hương càng nghe càng nhíu mày, “Tôi nghe hình như cũng có giọng của Viên Hoa.”