Trong nhà không có người, cổng lớn đóng chặt.
Nhìn ổ khóa trên cổng lớn đã hơi han gỉ.
Dường như trong nhà đã lâu không có người.
Trong lòng dâng lên cảm giác dự báo chẳng lành.
Liền sang nhà hàng xóm bên cạnh hỏi thăm tình hình.
Vừa đúng lúc người phụ nữ trung niên nhà bên cạnh bước ra từ trong nhà.
Châu Lệnh Dã rất lễ phép hỏi: "Thím ơi, chào thím. Cháu muốn......"
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đã lộ ra nụ cười kinh ngạc nhìn chằm chằm anh nói: "Cậu, cậu là người yêu của Thanh Hà phải không?"
Châu Lệnh Dã cũng rất ngạc nhiên: "Thím, thím biết cháu?"
Vân Vũ
"Sao lại không biết chứ, đám cưới các cậu long trọng như vậy, cậu lại còn tuấn tú khôi ngô thế này, làm sao có thể không nhớ chứ?"
Châu Lệnh Dã ngượng ngùng gãi đầu: "Thím, thím có biết bố cháu đi đâu không?"
Nghe câu hỏi này, nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên cũng biến mất: "Bố cậu không phải đã đến chỗ cậu rồi sao?"
Sắc mặt Châu Lệnh Dã cũng không được tốt: "Đến chỗ cháu ư? Chuyện khi nào vậy?"
"Đầu năm ngoái, ông ấy về nói muốn bán nhà đến thành phố Bắc Kinh chỗ cậu định cư, giúp các cậu trông cháu. Ông ấy hỏi thím có quen biết ai muốn mua nhà không, nhờ thím giúp hỏi thăm.
Bây giờ nhà nhà đều có nhà, ai cũng không thiếu. Cuối cùng cũng tìm được cho ông ấy một người muốn mua nhà. Người ta đến xem nhà, thì cổng nhà ông ấy đã đóng khóa rồi. Cứ như vậy cho đến bây giờ, thím còn tưởng ông ấy về chỗ các cậu ăn Tết rồi chứ?"
Châu Lệnh Dã nghe bà ấy nói vậy, trong lòng nghĩ chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Từ Tết đến giờ đã gần một tháng, nghĩa là Lâm Vũ mất tích cũng sắp một tháng rồi. Ông ấy có thể đi đâu? Hoặc là người đã......
Châu Lệnh Dã không dám nghĩ tiếp nữa, sự việc đã trở nên rất nghiêm trọng.
Người phụ nữ trung niên nhìn sắc mặt anh rất khó coi, cũng biết có lẽ đã xảy ra chuyện.
Lâm Vũ không về Bắc Kinh, bằng không con rể ông ấy cũng không thể vượt ngàn dặm đến đây tìm người.
"Lâm Vũ không về Bắc Kinh à?"
Châu Lệnh Dã gật đầu: "Thím, thím có biết ai thân thiết hay qua lại với bố cháu không? Cháu muốn đi hỏi thêm."
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lát: "Lâm Vũ nhân duyên rất tốt. Hàng xóm láng giềng đều hòa thuận. Mọi người lúc rảnh rỗi cũng đều thích đến tìm ông ấy nói chuyện. Quan hệ với ông ấy đều rất tốt."
"Bố cháu có đắc tội với ai không?"
"Bố cậu làm sao mà đắc tội với người ta? Mấy năm nay chưa từng nghe nói ông ấy cãi vã với ai. Chân tay lại không tiện. Nhưng mẹ cậu đắc tội với người ta thì nhiều lắm, thím cũng từng cãi nhau với mẹ cậu, nhưng cũng đều là vì những chuyện vặt vãnh thôi."
Nhân duyên tốt, lại không có kẻ thù, sao người lại biến mất không lý do như vậy?
Trong lòng Châu Lệnh Dã trăm mối ngổn ngang, không thể hiểu nổi. Anh quyết định vào nhà xem. Xem có thể phát hiện manh mối gì không.
Sau đó sẽ đi báo cảnh sát.
"Thím, cảm ơn thím đã nói với cháu nhiều như vậy, vậy cháu đi trước đây."
Người phụ nữ trung niên nói: "Lâm Vũ lâu không có tin tức như vậy rồi, cậu vẫn nên đến đồn cảnh sát đi."
Châu Lệnh Dã gật đầu: "Thím, thím có biết gần đây có thợ nào biết mở khóa không?"
Người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình nói: "Đi thôi, thím dẫn cậu đi."
"Không cần khách sáo như vậy đâu, thím chỉ cháu địa chỉ là được rồi."
"Không sao, thím cũng định đến nhà con gái thím, vừa đúng tiện đường. Đi với thím nhé." Người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình đi trước.
Châu Lệnh Dã đi theo người phụ nữ trung niên về phía trước, gặp người quen đi ngược lại liền chào hỏi.
Người ở đây nhìn có vẻ đều rất nhiệt tình.
Châu Lệnh Dã theo bà ấy rẽ trái rẽ phải, cuối cùng ở cổng một khu dân cư đã gặp được người thợ mở khóa đó. Tuổi tác nhìn cũng không nhỏ, râu ria xồm xoàm, tóc đã bạc.
Ông ấy có một chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe đẩy bày rất nhiều ổ khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên xe đẩy còn dựng một tấm biển, trên đó viết: Mở khóa, thay khóa.
Người phụ nữ trung niên nói với Châu Lệnh Dã: "Giọng cậu khác bọn thím, nghe một cái là biết ngay cậu là người ngoại địa. Để thím giúp cậu."
Châu Lệnh Dã gật đầu, từ đầu đến cuối anh đều không nói lời nào.
Người phụ nữ trung niên thương lượng xong giá cả, nói rõ địa chỉ cụ thể cho ông ta. Thợ mở khóa thu dọn đồ đạc đi theo anh.
Châu Lệnh Dã mua một ổ khóa mới rồi mới nói chuyện với ông ta.
Thợ mở khóa thấy anh mua khóa rất vui mừng, vừa mở khóa vừa mua khóa, tổng cộng năm đồng.
Người phụ nữ trung niên nói đắt, bảo ông ta giảm bớt.
Châu Lệnh Dã trong lòng sốt ruột, không muốn mất thời gian: "Thím, nếu thím có việc thì cứ đi trước đi. Để cháu tự thương lượng với ông ấy."
"Thôi được, vậy thím đi trước đây." Nói xong liền rời đi.
Thợ mở khóa nói: "Bọn tôi làm nghề này cũng không dễ, đều là để kiếm sống nuôi gia đình. Một ngày cũng chẳng gặp được hai người.
Tiểu huynh đệ nhìn không phải người thiếu tiền, đừng trả giá với tôi nữa. Tôi nói thật với cậu, giá của tôi so với cửa hàng kim khí chỉ đắt hơn năm hào."
Châu Lệnh Dã gật đầu: "Tôi không trả giá với ông, đi với tôi đi."
Ông lão đẩy xe đi phía sau Châu Lệnh Dã một cách khó nhọc.
Châu Lệnh Dã nóng lòng như lửa đốt, bố vợ mất tích, anh muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của ông.
Anh quay lại đi đến trước mặt thợ mở khóa: "Sư phụ, để tôi đẩy giúp, chúng ta cũng có thể đi nhanh hơn."
Thợ mở khóa cũng không khách khí, đưa xe đẩy cho Châu Lệnh Dã.
Châu Lệnh Dã đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, dẫn thợ mở khóa đến trước cổng nhà bố vợ.
Thợ mở khóa nhanh nhẹn mở khóa trên cửa.
Châu Lệnh Dã bước vào sân.
Nhà của Lâm Vũ là nhà ngói gạch, nhà chính là ba gian nhà ngói lớn gạch đỏ ngói xám.
Nhà phụ cũng có hai gian.
Trên cửa mỗi gian đều có khóa.
Châu Lệnh Dã bảo thợ mở khóa mở tất cả các ổ khóa trên cửa.
Thợ mở khóa nghi hoặc nhìn anh: "Tiểu huynh đệ, đây là nhà cậu à? Cậu không có lấy một chiếc chìa khóa nào sao?"
"Đây là nhà bố vợ cháu, ông ấy lâu rồi không về, cháu về xem. Chìa khóa bị cháu làm mất rồi." Châu Lệnh Dã đành phải tìm một cái cớ.
Thợ mở khóa gật đầu: "Vậy được. Tôi mở nhiều khóa như vậy, cậu phải trả thêm một đồng."
Châu Lệnh Dã nói: "Không thành vấn đề, tôi còn muốn mua thêm năm ổ khóa mới của ông nữa."
Thợ mở khóa nghe xong, vui mừng đến nỗi những nếp nhăn đều co lại với nhau: "Được được được, cậu mua khóa của tôi, tôi miễn phí mở khóa cho cậu."
Ông ta rất nhanh, nhanh nhẹn mở tất cả các cửa.
Châu Lệnh Dã chọn năm ổ khóa, bốn đồng một ổ, là hai mươi đồng. Cộng với khóa cổng lớn năm đồng, là hai mươi lăm đồng.
Châu Lệnh Dã thấy ông ta tuổi đã cao, lại chạy theo mình xa như vậy cũng không dễ dàng, liền lấy ba tờ mười đồng đưa cho ông.
"Tôi không có tiền lẻ."
"Không cần thối, ông cứ cầm hết đi."
Thợ mở khóa có chút sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông gặp được người hào phóng như vậy, còn có chút không tin: "Thật là cho tôi sao?"
"Là cho ông đấy, đường xa xôi theo tôi chạy một chuyến như vậy cũng không dễ dàng. Ông cứ nhận đi." Châu Lệnh Dã nói.
Thợ mở khóa rất cảm động nhận số tiền Châu Lệnh Dã đưa cho.
"Cảm ơn, cảm ơn. Tôi làm thợ mở khóa nửa đời người, lần đầu tiên gặp được người tốt như cậu."
Châu Lệnh Dã chỉ muốn vào nhà, liền nói với thợ mở khóa: "Không cần khách sáo. Ông về đi."