“Tải Tải, đang nói chuyện với ai vậy?” Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi từ trong sân bước ra.
Châu Lệnh Dã cũng quen biết cô ta.
Cô ta chính là em dâu của Viên Hoa - Hồ Tiểu Hoa.
Hồ Tiểu Hoa trông thấy Châu Lệnh Dã, thoáng chút bối rối, nhưng rất nhanh đã che giấu được.
Cô ta cười nói: “Anh rể, sao anh lại tới đây? Ôi chao, đúng là khách quý hiếm có, mời vào trong nhà ngồi đi.”
Châu Lệnh Dã đã kịp nhận ra sự căng thẳng của Hồ Tiểu Hoa.
“Không cần đâu, tôi đến tìm ông bà ngoại.”
“Anh… anh tìm họ có việc gì à?” Hồ Tiểu Hoa tỏ ra rất cảnh giác.
“Ừ, tôi có chút việc.”
“Họ… họ không có nhà. Tôi cũng không biết họ đi đâu?”
Tải Tải nói: “Cháu biết, ông bà nội đang ở đằng kia nhổ cỏ kìa.”
“Đó không phải là ông bà nội của cháu đâu, đừng nghe nó nói bậy. Anh rể vẫn cứ vào nhà ngồi một lát đi. Tôi ra ngoài tìm giúp anh.”
“Không cần đâu, Tải Tải đã nói với tôi rồi. Tôi qua đó xem thử.” Châu Lệnh Dã trực tiếp đi về phía hai người không xa lắm.
Đi khoảng hai trăm mét thì đã đến phía sau hai người đó, dừng lại ở nơi cách khoảng hơn ba mét.
Hai người kia cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Châu Lệnh Dã, sợ đến biến sắc.
Cha của Viên Hoa thậm chí còn sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Mẹ Viên Hoa rất nhanh đã phản ứng lại. Bà nắm lấy tay Châu Lệnh Dã, “Tiểu Dã, cháu đến rồi. Thanh Hà đâu? Sao chỉ có mình cháu?”
Châu Lệnh Dã cười nói: “Thanh Hà ở nhà, không đến. Cháu tự mình tới đây. Đến tìm ông ngoại hỏi chút chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Châu Lệnh Dã đưa tay ra với người cha của Viên Hoa vẫn còn ngồi trên đất, “Ông ngoại, sao ông lại ngồi dưới đất? Dưới đất lạnh lắm. Nào, cháu kéo ông dậy.”
Cha Viên Hoa lúc này mới tỉnh táo lại, đưa tay nắm lấy tay anh mà đứng dậy.
Rồi vỗ vỗ đất trên người, cười nói: “Cháu muốn hỏi gì?”
“Cháu đến hỏi xem nhạc phụ của cháu đã đi đâu rồi?”
Cha Viên Hoa giả vờ ngây ngô, “Tôi không biết à? Chúng tôi đã lâu không gặp mặt rồi. Ông ấy không phải đã cùng Tiểu Hoa đi Bắc Kinh rồi sao? Đã về lúc nào vậy?”
“Ông ngoại, ông thật sự không biết ba cháu về lúc nào sao?” Châu Lệnh Dã hỏi ngược lại.
Cha mẹ Viên Hoa đồng thời gật đầu.
“Đứa bé này, ông ngoại còn lừa cháu được sao. Nhà hai chúng tôi ở xa nhau. Chúng tôi cũng không thường xuyên vào thành, không biết tình hình của ông ấy là chuyện rất bình thường.” Mẹ Viên Hoa nói.
Châu Lệnh Dã lúc này đã xác định cả nhà họ đều biết rõ tung tích của Lâm Vũ.
Anh cũng không vòng vo với họ nữa, “Theo cháu được biết, ba cháu ngày 25 xuống tàu liền đến thẳng chỗ các ông bà, ngay cả nhà cũng không về. Ông ấy đã kể với các ông bà chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Các ông bà không tin, ông ấy còn cầm tờ giấy xét nghiệm dẫn các ông bà đến bệnh viện tìm bác sĩ tư vấn, chuyện đó các ông bà không thể quên được chứ?”
Họ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên vẻ hoảng sợ.
Họ không ngờ Lâm Vũ lại đem chuyện này nói với Châu Lệnh Dã.
Bản thân đã nói là không gặp rồi, thì nhất quyết không thể thừa nhận, dù sao Lâm Vũ cũng không ở đây.
“Cháu nghe từ đâu vậy? Tôi là người trong cuộc còn không biết, vậy rốt cuộc cháu biết thế nào?”
Châu Lệnh Dã không ngờ nói rõ ràng đến vậy rồi mà họ vẫn không chịu thừa nhận, tiếp tục nói: “Các ông bà không thừa nhận cũng vô ích. Cháu còn biết chiều ngày 28 các ông bà đi tìm ông ấy. Là vì các ông bà đã tìm được địa chỉ của Lý Đại Vĩ ở thành phố S.
Các ông bà nói các ông bà và con trai chưa từng đi xa, muốn ba cháu đi cùng các ông bà để tìm con gái. Ba cháu đã đồng ý. Các ông bà cùng nhau đi đến ga tàu. Cháu nói không sai chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cháu đến tìm các ông bà chắc chắn là có chứng cứ. Nếu các ông bà không nói, cháu sẽ trực tiếp đưa chứng cứ cho cảnh sát, cảnh sát đến thì sẽ không còn tử tế ngồi đây nói chuyện với các ông bà nữa, mà sẽ trực tiếp bắt các ông bà đến cục cảnh sát.”
Lúc này, hai người kia nhìn anh như đang nhìn một con quái vật.
Họ nghĩ mãi không ra, từ lúc đến nhà Lâm Vũ cho đến ga tàu, Lâm Vũ căn bản đã không gọi điện thoại. Vậy rốt cuộc Châu Lệnh Dã biết bằng cách nào?
Cha Viên Hoa cảm thấy không giấu được nữa, “Cháu biết những chuyện này bằng cách nào?”
“Ông không biết đâu. Nhạc phụ của cháu có thói quen viết nhật ký. Ông ấy sẽ ghi lại những chuyện xảy ra mỗi ngày.”
Hai người nghe đến đây bỗng vỡ lẽ.
Họ từng nghe con gái nói Lâm Vũ người này lúc rảnh rỗi sẽ cầm sổ ghi chép linh tinh, giả vờ làm người có học.
Viên Hoa không biết chữ, không biết Lâm Vũ viết cái gì.
Bây giờ mới biết, thì ra là ghi nhật ký. Họ thật là sơ suất.
Chứng cứ đã nằm trong tay Châu Lệnh Dã, giãy giụa cũng vô ích. Nếu thật sự báo với cảnh sát, vậy thì ông ta sẽ phải vào trại giam ăn cơm tù vài năm.
“Thôi được, về nhà nói đi. Đứng ở đây lạnh lắm.” Nói xong, ông ta dẫn đầu đi về nhà.
Mẹ Viên Hoa đi bên cạnh ông.
Châu Lệnh Dã đi cuối cùng, trong lòng anh vô cùng bất an. Kinh nghiệm và giác quan thứ sáu mách bảo anh, nhạc phụ thật sự đã gặp chuyện rồi.
Anh sợ từ miệng người này nghe được tin tức nhạc phụ không còn trên đời.
Thanh Hà và nhạc phụ rất thân thiết, nếu biết nhạc phụ gặp chuyện không may, nhất định sẽ rất đau lòng.
Hồ Tiểu Hoa cũng gọi chồng mình là Viên Hạ - người đang đánh bài ở nhà hàng xóm - về.
Vốn đang chơi hào hứng, suýt nữa là thắng, nghe nói Châu Lệnh Dã tìm đến tận cửa, cũng không còn tâm trạng đánh nữa, lập tức đi ra cùng Hồ Tiểu Hoa.
Đứng ở cửa nhìn ba người đang đứng trong ruộng rau không xa, hai người căng thẳng đến mức không dám chớp mắt.
Nhìn thấy họ đi lại, cũng không biết họ đã nói gì.
Nhìn thấy mặt cha tái mét như không còn thiết sống, mẹ cũng cùng một biểu cảm, biết rằng việc này e là không giấu được nữa.
Châu Lệnh Dã theo họ về đến trước cửa nhà.
Viên Hạ chào anh một tiếng, “Anh rể.”
Châu Lệnh Dã cũng gật đầu với anh ta, nhưng trên mặt không một chút biểu cảm, đi ngang qua trước mặt anh ta.
Viên Hạ và Hồ Tiểu Hoa nhìn nhau, ngay cả lòng bàn tay của Viên Hạ - một gã đàn ông to lớn - cũng toát mồ hôi.
Châu Lệnh Dã theo hai vợ chồng già vào nhà chính.
Cha Viên Hoa chỉ chiếc ghế dài: “Cháu ngồi đi.”
Châu Lệnh Dã ngồi xuống ghế dài.
Mẹ Viên Hoa mang đến một chậu nước đặt trên giá lavabo, “Rửa tay sạch sẽ rồi nói chuyện.”
Cha Viên Hoa đi đến trước chậu rửa tay sạch sẽ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tiểu Dã, tôi cũng là bị ép. Nếu tôi không bán đứng ông ấy. Tôi sẽ có kết cục giống như ông ấy. Cháu muốn hỏi tôi hiện giờ ông ấy cụ thể ở nơi nào, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết ông ấy đã bị bán đến hầm mỏ than đen. Bây giờ người còn sống hay c.h.ế.t tôi cũng không rõ.”
Vân Vũ
Trong lòng Châu Lệnh Dã hơi thả lỏng một chút, chỉ cần người còn sống là vẫn còn cơ hội.
“Ông cụ thể nói cho cháu nghe là chuyện thế nào?”
“Tôi bảo Lâm Vũ đi cùng tôi đến thành phố S, thật sự là vì tôi chưa từng đi xa, nơi xa nhất từng đến cũng chưa ra khỏi huyện chúng tôi.
Mục đích tôi đi tìm Viên Hoa cũng là không muốn Lâm Vư kiện ra tòa. Nếu tin tức con trai của con gái tôi là con của Tôn Đại Vĩ trong làng chúng tôi lan truyền ra, chúng tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà sống ở đây nữa.”
Châu Lệnh Dã không muốn nghe những điều này, “Ông vẫn cứ nói vào trọng tâm đi, cháu muốn biết sau khi các người đến ga tàu đã trải qua chuyện gì? Tại sao ông tự mình quay về. Còn ba cháu lại bị bán đến hầm mỏ than đen.”