Tôi nói Lâm Vũ đã tới rồi, nếu Viên Hoa không xuất hiện, không quay về ly hôn với anh ta, thì anh ta sẽ không chịu về với tôi.
Tôn Đại Vĩ nói với tôi chuyện này tôi không cần phải lo, chỉ cần ngày mai khi anh ta tới, tôi có cách bỏ thứ này vào bụng anh ta, thì hắn sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Tôi nghe xong giật mình, nói với hắn là không được, tôi không muốn g.i.ế.c người.
Tôn Đại Vĩ cười nói: “Chú, g.i.ế.c người là phạm pháp, cháu sao có thể để chú g.i.ế.c người trong nhà cháu chứ?
Chồng của Viên Hoa mà c.h.ế.t thì nhà cháu chúng cháu cũng không thoát khỏi liên lụy, chú nói có phải không?”
Tôi nghĩ lại thấy hắn nói rất đúng, hắn không thể nào bảo tôi g.i.ế.c người trong nhà hắn được.
Liền hỏi hắn thứ thuốc đưa cho tôi rốt cuộc có tác dụng gì?
Hắn nói là thứ dùng để làm người ta hôn mê.
Tôi rất tò mò, làm Lâm Vũ hôn mê chứ có phải làm anh ta ngu đâu, giải quyết được vấn đề gì?
Hắn cũng không giấu tôi, nói sự tồn tại của Lâm Vũ không chỉ đe dọa mối quan hệ của hắn với Viên Hoa, mà cả tính mạng của Viên Hoa cũng bị đe dọa.
Hắn phải loại bỏ mối đe dọa này.
Hắn có một người bạn mở một mỏ than đen. Cần rất nhiều công nhân vào núi làm việc cho hắn ta. Hắn định bán Lâm Vũ cho ông chủ mỏ than đó. Từ nay về sau anh ta sẽ ở trong núi đào than, đến c.h.ế.t cũng không ra được.
Hắn còn nói với tôi tiền bán Lâm Vũ sẽ đều cho tôi.
Tôi cũng hơi động lòng, bán Lâm Vũ thì anh ta cũng không c.h.ế.t nhưng cũng không ra được. Sẽ không về nhà kiện ly hôn với Viên Hoa. Tôi còn có thể nhận được một khoản tiền.
Thế là đầu óc phát nóng tôi liền đồng ý.
Ngày hôm sau, khi Lâm Vũ đến nhà tìm tôi, tôi liền bỏ thuốc vào cốc nước.
Anh ta uống nước trong cốc xong liền hôn mê.
Sau đó, Tôn Đại Vĩ trốn trong phòng khác đi ra.
Định dẫn Lâm Vũ đi.
Nhìn Lâm Vũ nằm bất động trên đất, nghĩ đến những năm nay anh ta đối với tôi cũng không tệ, rất chăm lo cho cả nhà chúng tôi.
Đem anh ta bán đến mỏ than đen làm việc quần quật không thấy ánh mặt trời cho đến chết, tôi liền hơi hối hận.
Tôi cầu xin hắn tha cho Lâm Vũ, nghĩ cách khác đi.
Tôn Đại Vĩ lập tức trở mặt, nói không có cách nào, hắn đã hẹn với ông chủ mỏ than rồi. Người nhất định phải đưa đi. Còn nói Lâm Vũ là do tôi làm cho hôn mê. Tôi với hắn là con châu chấu buộc chung một sợi dây. Xảy ra chuyện thì không ai chạy thoát được.
Còn nói hắn ở thành phố S vốn là làm nghề này, thế lực của hắn rất lớn, khắp cả nước đều có người của hắn.
Lúc đó tôi đã bị những lời của hắn dọa cho khiếp. Đành nhìn hắn dẫn người đi.
Mãi đến chiều Tôn Đại Vĩ mới quay về, vui vẻ nói với tôi người đã được ông chủ mỏ than dẫn đi rồi.
Đưa cho tôi một trăm tệ.
Tôi biết mình đã lên thuyền của kẻ cướp. Tôi không có khả năng đưa ra điều kiện, biết rõ ràng số tiền xa xôi không chỉ mỗi một trăm tệ này, nhưng tôi không dám đòi hắn.
Tôi sợ hắn bán luôn cả tôi.
Tôi nhận lấy một trăm tệ, tôi hy vọng được gặp mặt con gái tôi.
Hắn nói Viên Hoa không muốn gặp tôi, ngày mai hắn sẽ đưa tôi về.
Còn dọa tôi rằng, sau khi về nếu dám nói lung tung, hắn sẽ bán luôn cả con gái tôi.
Sẽ không tha cho cả nhà chúng tôi.
Sau đó tôi đã trở về.”
Châu Lệnh Dã nén cơn giận trong lòng, muốn cứu Lâm Vũ, thì bắt buộc phải để ông lão Viên tự thú.
“Ông biết mình đã phạm tội gì chưa? Ông và Tôn Đại Vĩ tính chất là như nhau, đều là mua bán người. Bây giờ nhà nước đang đánh tội phạm mạnh, bị bắt thì xui xẻo thì ăn đạn. May mắn thì ngồi tù cả đời.”
Vân Vũ
Lời của Châu Lệnh Dã vừa dứt, mặt ông lão Viên biến thành trắng bệch.
Mẹ Viên Hoa nói: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bây giờ nhà nước đang tích cực trấn áp tội phạm, yêu đương ngủ với nhau đã là tội lưu manh, là phải xử bắn. Mua bán người đưa đến mỏ than đen, thì cũng như g.i.ế.c người vậy.
Tôn Đại Vĩ làm nghề này nói xảy ra chuyện là xảy ra, hắn mà bị bắt, khai ra ông. Đến lúc đó ông có một nghìn cái miệng cũng giải thích không rõ ràng.”
Nghe lời Châu Lệnh Dã, tay ông lão Viên run lên, “Vậy phải làm sao? Việc đã làm rồi, không lẽ tôi chỉ còn đường c.h.ế.t thôi sao?”
“Tiểu Dã, ông ngoại anh sớm đã hối hận rồi, anh giúp ông ấy đi.”
Châu Lệnh Dã rất nghiêm túc nói: “Muốn tự cứu, thì phải đi tự thú.”
Nghe thấy Châu Lệnh Dã bảo ông ấy đi tự thú, mẹ Viên Hoa lập tức nổi giận.
Bà chỉ vào Châu Lệnh Dã nói: “Đây là chủ ý gì của anh, không phải là muốn trả thù cho Lâm Vũ đưa ông ngoại anh lên đoạn đầu đài đó sao?”
“Bà đừng kích động, cháu đang giúp ông ấy. Chỉ có tự thú lập công, cùng cảnh sát triệt phá đường dây mua bán người của Tôn Đại Vĩ. Giải cứu bố cháu ra, như vậy mới tính là lập công.
Có lẽ sẽ không phải ngồi tù. Dù có ngồi tù thì cũng không thể ngồi quá lâu.”
“Cháu nói thật chứ?” Ông lão Viên nhìn thấy tia hy vọng hỏi.
“Đương nhiên là thật, ông mà tin cháu thì đi tự thú. Nếu không tin, cháu sẽ đi báo cảnh giải cứu bố cháu.”
“Rốt cuộc anh vẫn đang ép chúng tôi đi tự thú mà thôi?” Mẹ Viên Hoa tức giận nói.
“Mẹ, anh rể nói có lý. Anh ấy là quân nhân biết chuyện pháp luật, anh ấy không thể lừa chúng ta đâu.” Viên Hạ nói.
“Tiểu Dã, ông nghe cháu. Ông đi tự thú.” Ông lão Viên nói.
Mẹ Viên Hoa bị con trai nói vậy, cũng không ngăn cản nữa.
“Tiểu Dã, thật như cháu nói chỉ cần tự thú lập công là có thể miễn được án tù không?”
Châu Lệnh Dã gật đầu, “Dù có phải đi tù, cũng sẽ không ngồi quá lâu. Nếu ông ngoại giúp cảnh sát triệt phá được đường dây tội phạm của Tôn Đại Vĩ và cái mỏ than đen đó, giải cứu bố cháu và những nạn nhân trong mỏ than đen. Công lao như vậy là rất lớn, có thể bù đắp cho tội mà ông đã phạm. Sẽ không phải ngồi tù.”
“Được thôi, tôi tin cháu lần này, nếu không như cháu nói, tôi nhất định không tha cho cháu.” Mẹ Viên Hoa nói.
Châu Lệnh Dã thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi cảnh sát huyện ngay bây giờ.”
Viên Hạ điều khiển xe bò nhà mình, chở Châu Lệnh Dã và ông lão Viên vào thành phố.
Một giờ sau, xe bò dừng trước cổng lớn Cảnh sát huyện.
Viên Hạ cũng theo vào cùng.
Ông lão Viên đã kể lại toàn bộ việc mình đã làm.
Châu Lệnh Dã cũng thông báo rõ thân phận của mình với cục trưởng cảnh sát.
Họ rất coi trọng vụ việc này.
Bởi vì không thể xử lý án tại địa phương khác, đi thành phố S xử lý vụ án bắt người là phải được sự đồng ý của cảnh sát bên đó.
Cục trưởng cảnh sát chủ động ra tay, báo cáo lên lãnh đạo cấp trên. Sau đó để lãnh đạo cấp trên gọi điện cho Cảnh sát thành phố S bên đó.
Bởi vì tình hình nghiêm trọng, lãnh đạo cấp trên cũng không dám trì hoãn, rất nhanh đã truyền lại tin tốt.
Người của Cảnh sát thành phố S sẽ phối hợp hết sức, triệt phá đường dây này.
Cảnh sát nhanh chóng thành lập tổ chuyên án. Do Châu Lệnh Dã làm tổ trưởng.
Châu Lệnh Dã gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hà, nói với cô ấy việc anh đang làm.
Lâm Thanh Hà không ngờ cả nhà họ đều xấu xa đến vậy.
Viên Hoa đội nón xanh cho Lâm Vũ, giúp người ta nuôi con.
Ông lão Viên không những không biết ơn mà còn bán người ta. Cả nhà này đơn giản là xấu đến tận xương tủy. Lâm Vũ thật đáng thương.
Cô ấy dặn Châu Lệnh Dã phải chú ý an toàn, cô ấy và con sẽ ở nhà đợi anh trở về.
Châu Lệnh Dã đặt điện thoại xuống, lại gọi điện cho lãnh đạo đơn vị.
Báo cáo sự việc bên này với lãnh đạo. Lãnh đạo chủ động gia hạn thêm kỳ nghỉ cho anh. Bảo anh xử lý vụ án tốt, chú ý an toàn.