Sau đó hắn đóng sập cửa lại, vẻ mặt biến thái lao về phía cô.
Viên Hoa căn bản không kháng cự.
Tình huống kiểu này gần như ngày nào cũng xảy ra.
Bất kể lúc nào, ở đâu, chỉ cần gã đàn ông ngốc của cô hứng lên là được. Cũng không thèm để ý trong nhà có người hay không. Cứ như con thú vật, muốn là nhào tới.
Trên người đau như bị d.a.o cắt, con thú vật này vừa cắn vừa véo cô, lại còn tát túi bụi vào người cô.
Cô thực sự chịu không nổi.
Đáng tiếc là gã ngốc tuy người đần nhưng thân thể cường tráng sức lực lớn, bản thân cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nghiến răng nghiến lợi, khiến cô lúc nào cũng muốn xé xác trăm mảnh gã đàn ông đang đè lên người mình.
Cực hình trình độ địa ngục rốt cuộc cũng qua đi.
Gã đàn ông ngốc nằm vật trên giường ngủ say như chết.
Trái tim vốn đã tuyệt vọng chán chường sau khi trải qua sự dày vò phi nhân tính như vậy, trái tim Viên Hoa hoàn toàn sụp đổ.
Cô nhẫn nhịn nỗi đau trên thân thể bước ra khỏi phòng, nhìn thấy một cây rìu đặt ở góc tường.
Nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua, sát tâm nổi lên. Cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con thú vật đó.
Lúc này trong đầu cô chỉ còn tràn ngập hận ý, bước tới cầm lấy cây rìu toát lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cây rìu này ngày nào cũng dùng để chặt củi. Rất là sắc bén.
Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, cô cầm rìu bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô đi đến bên giường.
Nhìn thấy gã đàn ông đang ngáy vang trời, và khuôn mặt méo mó khiến người ta nhìn vào là chán ăn kia.
Nghĩ về những sự ngược đãi của hắn với mình, cô không chút do dự giơ rìu lên, c.h.é.m thẳng xuống người đàn ông trên giường.
Máu nóng hổi b.ắ.n lên mặt, lên người cô.
Cô cũng không kịp lau đi. Ý nghĩ duy nhất của cô lúc này là khiến hắn chết, khiến hắn nát thịt tan xương.
Cứ như chặt củi mỗi ngày, một nhát lại một nhát.
Gã ngốc không kịp phát ra một tiếng động nào đã đi gặp Diêm Vương.
Đến khi cô mệt đến mức không cầm nổi rìu nữa, mới dừng lại.
Nhìn đống thịt nát trên giường, cô bỗng giật mình tỉnh táo. Cô đã g.i.ế.c người rồi.
Giết người rồi, bà lão kia sẽ không tha cho cô, cả làng này cũng sẽ không tha cho cô.
Muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Bây giờ bản thân cô chỉ còn đường chết.
Đúng lúc này đứa trẻ trong nhà từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Viên Hoa toàn thân dính máu, sợ đến mức ngã phịch xuống đất.
Sau đó quay người bỏ chạy.
Viên Hoa hoảng hốt, sợ tiếng khóc sẽ thu hút mọi người tới, liền túm lấy đứa trẻ đang chạy trốn, khẽ nói: “Đừng khóc.”
Đứa trẻ bị dọa hết hồn, nó sợ người phụ nữ này cũng sẽ g.i.ế.c nó, liền hét to kêu cứu.
Viên Hoa để bịt miệng nó, liền bịt miệng nó lại. Không biết bao lâu sau, đứa trẻ dần dần không còn phản ứng nữa. Cô mới buông tay ra.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ, và đôi mắt đang trừng trừng nhìn cô. Cô mới biết đứa trẻ đã bị cô bịt miệng đến chết.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ hại đứa trẻ này. Giết nó, là một ngoài ý muốn.
Viên Hoa căm thù gia đình này đến tận xương tủy, nuối tiếc duy nhất là chưa g.i.ế.c được cả người mẹ chồng độc ác kia.
Cô bế đứa trẻ lên, loạng choạng chạy ra khỏi phòng, đi đến miệng giếng trong sân.
Vân Vũ
“Cô dẫn cháu đi gặp mẹ cháu.”
Nói xong câu này, cô nghĩ đến Lâm Thanh Hà và đứa con đã c.h.ế.t của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn khuôn mặt trong giếng như ma quỷ, cô nhắm mắt lại, ôm chặt đứa trẻ lao đầu xuống giếng.
Cô giãy giụa một lúc, rồi cùng đứa trẻ chìm xuống đáy giếng.
Không lâu sau, mặt nước lại trở nên phẳng lặng.
………
Lâm Vũ không muốn gặp Viên Hoa, nên ở lại nhà tộc trưởng không đi theo.
Châu Lệnh Dã và mọi người theo bà mẹ gã ngốc về đến cửa nhà.
Đẩy cửa bước vào.
Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Mọi người đều dừng bước.
Châu Lệnh Dã ngay lập tức nhìn thấy trên thành giếng ở góc sân có vết m.á.u đỏ tươi.
Anh chạy tới, trong giếng không có người. Từ giếng nước đến cửa phòng, đều có vết m.á.u lấm tấm.
Anh hô lớn: “Không tốt, xảy ra chuyện rồi.”
Anh dẫn đầu bước vào nhà.
Bà mẹ gã ngốc cũng với vẻ mặt hoảng hốt lao vào phòng, những người sau cũng lần lượt đi theo.
Mùi m.á.u tanh trong phòng còn nồng hơn, khiến người ta ngửi thấy là buồn nôn.
Chỉ có thể lấy tay bịt mũi.
Bốn phía yên tĩnh, Châu Lệnh Dã biết bên trong chắc chắn đã xảy ra án mạng.
Trên cánh cửa một căn phòng đang đóng có in dấu tay đầy máu.
Bà mẹ gã ngốc cũng biết chuyện không ổn. Chắc chắn là con trai mình chơi đùa quá trớn, g.i.ế.c c.h.ế.t Viên Hoa rồi.
Bà cũng không dám bước vào.
Châu Lệnh Dã đẩy cửa ra, mùi m.á.u tanh càng nhiều ùa ra, trong bụng cồn cào suýt nữa thì không nhịn nổi mà nôn ra.
Bước vào phòng, đầu tiên nhìn thấy một cây rìu nhuốm đầy máu, sau đó theo hướng cây rìu nhìn về phía giường.
Người trên giường đã biến thành một đống thịt nát, đầu cũng bị đập nát, căn bản không nhận ra là ai. Nhưng có thể xác định là một người đàn ông.
Châu Lệnh Dã chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.
Hai cảnh sát đi theo vào cũng nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trên giường, phản ứng đầu tiên là buồn nôn và nôn thốc nôn tháo.
Ba người chạy ra ngoài nôn hết tất cả những gì đã ăn ở nhà tộc trưởng lúc nãy.
Tộc trưởng, bà mẹ gã ngốc và Nhị thúc, đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng biết đã xảy ra đại sự.
Lần lượt đi vào phòng.
Nhìn thấy đôi hài vải quen thuộc trước giường, cùng đống thịt nát và quần áo trên giường, lập tức biết ngay người trên giường là ai.
Bà lão hét lên: “Con trai của ta.” Sau đó ngất đi.
Tộc trưởng và Nhị thúc cũng bị cảnh tượng thảm khốc không nỡ nhìn đó dọa cho chạy ra ngoài.
Hai cảnh sát đi theo vào sau đó bế người trong phòng ra, đặt ở trong sân.
Châu Lệnh Dã ấn huyệt nhân trung cho bà mẹ gã ngốc, bà ta mới thở ra một hơi tỉnh lại.
Tỉnh lại liền bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Tiếng khóc của bà thu hút những người hàng xóm xung quanh kéo đến.
Không lâu sau, sân đã chật kín người.
Còn có rất nhiều trẻ con, nhìn thấy trẻ con bà mẹ gã ngốc nghĩ đến cháu nội mình, vội vàng hỏi bọn trẻ có thấy cháu nội bà không.
Có đứa trẻ nói, cháu nội bà đã về từ lâu rồi.
Bà mẹ gã ngốc không thấy cháu nội, bò dậy từ dưới đất trở về phòng mình, đứa trẻ không có ở đó.
“Cháu nội của ta cũng bị con tiện phụ đó bắt đi rồi. Đồ thiên tru địa lục kia, nó muốn tuyệt hậu của ta à. Cháu nội của ta ơi, con trai của ta ơi.”