Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 365: Nắn Gân Trương Lan Lan



Khủng hoảng của hắn đã được giải quyết.

Đây chính là kết quả mà Quách Khánh Tường mong muốn.

Hắn nóng lòng báo tin này cho Lâm Thanh Hà.

Lâm Thanh Hà nhận điện thoại cũng rất vui mừng, năng lực của Ngụy Đông Hải này thật sự quá mạnh mẽ, hắn ta thậm chí có thể đưa việc cải chế của Cục Thương vụ lên lịch trình.

Người này không phải dạng vừa đâu. Hắn ở kinh thành nhiều năm, quan hệ phía sau lưng phức tạp chằng chịt. Không phải mấy tấm ảnh của cô có thể lung lay được.

Muốn hạ bệ hắn, cần nhiều bằng chứng mạnh mẽ hơn nữa. Nhưng cô không có.

………

Hôm sau.

Quách Khánh Tường cầm tất cả ảnh đã chụp đến Phúc Mãn Lâu theo hẹn.

Trương Lan Lan đã ngồi sẵn trước bàn.

Thấy Quách Khánh Tường tới cũng không đứng dậy, "Chuyện của anh tôi đều giúp anh giải quyết xong. Thứ tôi muốn anh mang theo chưa?"

Quách Khánh Tường ném đồ trong tay lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện cô ta.

"Đồ đạc đều ở đây."

Trương Lan Lan trong lòng rất vui, nhưng mặt không biểu lộ, đưa tay lấy túi vải trên bàn.

Cô ta nóng lòng mở túi vải ra.

Vân Vũ

Bên trong ngoài mấy chục tấm ảnh và phim âm bản đã dùng thì chẳng có gì.

Ngẩng mắt nhìn Quách Khánh Tường, "Đồ đâu rồi?"

Quách Khánh Tường dùng ngón tay chỉ túi trong tay cô ta, "Chẳng phải ở trong tay bà sao?"

Mặt Trương Lan Lan tối sầm, "Ông chủ Quách, anh là người làm ăn. Làm ăn coi trọng chữ tín, làm người cũng vậy. Vấn đề của anh tôi đã giúp anh giải quyết. Anh nên bày tỏ thành ý, mang tất cả thứ tôi cần tới."

"Đồ đạc đều ở đây."

Trương Lan Lan thấy hắn muốn trở mặt, cũng không vòng vo với hắn, "Tôi muốn cuốn băng ghi hình."

Quách Khánh Tường cười nói: "Bà nói cuốn băng ghi hình à? Thứ đó tôi không thể đưa cho bà. Đó là thứ bảo mạng của tôi, đưa cho bà. Tôi không còn đường sống. Vì vậy, tôi không thể đưa cho bà.

Tuy nhiên, bà và thư ký Ngụy cứ yên tâm, chỉ cần các người không tìm phiền toái cho tôi, để tôi có thể sống những ngày tháng yên ổn bình an, cuốn băng ghi hình đó tôi mãi mãi sẽ không lấy ra.

Các người không cần lo tôi sẽ dùng thứ đó tống tiền các người, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nhưng nếu các người muốn làm gì tôi? Vậy thì tôi không thể đảm bảo thứ này có thể xuất hiện trên bàn của Ủy ban Kỷ luật không."

Mặt Trương Lan Lan đỏ bừng vì tức giận, không ngờ bị Quách Khánh Tường lừa.

Cô ta kìm nén phẫn nộ, hạ giọng: "Anh không thể không giữ chữ tín. Anh làm vậy là lưu manh."

"Cứ coi tôi là lưu manh. Tôi cũng không còn cách nào, cánh tay nhỏ bé của tôi không vặn nổi cái chân to như của các người. Vì vậy, cuốn băng ghi hình tôi không thể đưa cho bà."

Ngực Trương Lan Lan phập phồng, cơn giận của cô ta đã lên đến đỉnh điểm.

Có cuốn băng ghi hình trong tay hắn, mỗi ngày sau này nghĩ đến chuyện này, giống như có một quả b.o.m đặt ở đầu giường, không biết ngày nào sẽ nổ tan xác cô ta.

"Anh không cần lo lắng cho an toàn của mình. Bây giờ là xã hội pháp trị. Giết người là phạm pháp. Chúng tôi không thể biết pháp mà phạm pháp. Anh đưa đồ cho tôi, chúng ta hai bên rõ ràng. Sau này sẽ không ai tìm phiền toái cho anh."

Quách Khánh Tường cười lắc đầu, "Chủ nhiệm Trương, bà đừng nói nữa. Nói gì tôi cũng không giao cuốn băng ghi hình ra. Bà không đại diện được cho Ngụy Đông Hải, hắn ta muốn g.i.ế.c tôi có cả trăm phương pháp. Được rồi, tôi phải về. Các người sau này sống cho đàng hoàng, làm việc thực sự cho bách tính, tôi sẽ không làm gì."

Trương Lan Lan nói nhiều như vậy, Quách Khánh Tường vẫn không muốn đưa cuốn băng ghi hình ra.

Cô ta đánh giá thấp sự gian xảo và thông minh của Quách Khánh Tường.

Quách Khánh Tường đứng dậy, "Tôi không có gì muốn nói với bà. Nếu bà cũng không, vậy tôi đi trước."

Trương Lan Lan tức giận đứng dậy, chỉ vào Quách Khánh Tường: "Anh có gan."

Cầm túi vải trên bàn, rồi rời khỏi Phúc Mãn Lâu trước hắn.

Quách Khánh Tường ngồi xuống.

Từ bệ cửa sổ cạnh bàn, hắn nhìn thấy Trương Lan Lan tức giận rời khỏi Phúc Mãn Lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta băng qua đường, rồi biến mất sau tòa nhà.

Trương Lan Lan về văn phòng gọi điện cho Ngụy Đông Hải.

Kể lại chuyện với Quách Khánh Tường.

Khiến Ngụy Đông Hải đang làm việc tức giận trợn mắt, "Mẹ nó, dám lừa cả lão tử. Hổ không ra oai, hắn tưởng ta là mèo bệnh."

Cơn giận của hắn khiến Trương Lan Lan hoảng sợ, "Đông Hải, anh không thể hấp tấp. Hắn nói chỉ cần hắn an toàn cuốn băng ghi hình sẽ mãi mãi không lấy ra.

Chúng ta còn thời gian, không vội trong lúc này. Chỉ cần lấy được đồ rồi, chẳng phải muốn nói gì chả được."

Lời của Trương Lan Lan khiến cơn giận của Ngụy Đông Hải hơi nguôi ngoai.

"Tôi hiểu. Tôi cúp máy." Nói xong cúp điện thoại.

Có nỗi bị người khác nắm trong tay, lòng Ngụy Đông Hải sóng cuồn cuộn, khiến hắn lâu không thể bình tĩnh lại.

Trong quan trường nhiều năm, chưa từng có chuyện gì hắn không giải quyết được.

Bây giờ lại bị một tên tiện dân dắt mũi đi, khí này nghẹn trong lòng muốn nổ tung phổi.

Đi tới đi lui trong văn phòng thư ký, nghĩ xem dùng cách gì mới có thể lấy được cuốn băng ghi hình trong tay Quách Khánh Tường.

………

Hai ngày sau, lô áo đầu tiên do Lâm Thanh Hà làm, hai kiểu dáng, một áo khoác, một áo choàng ngắn, mỗi loại năm chiếc tổng mười chiếc.

Quần cũng hai kiểu, một loại quần ống loe nhẹ, một loại quần ống thẳng. Cũng mỗi loại làm năm chiếc.

Tiền thuê sạp ở Thương trường Nhân dân đã nộp, hợp đồng cũng ký. Tiền thuê hơi đắt, nhưng Lâm Thanh Hà không chút xót tiền, cô biết rất nhanh sẽ kiếm lại được.

Sạp chưa trang trí, Lâm Thanh Hà định bày hàng ở cửa Thương trường Nhân dân.

Bốn giờ chiều, Lâm Vũ về cùng cô mang đồ ra cửa Thương trường Nhân dân.

Lúc này cửa đã có rất nhiều người ra vào.

Quách Khánh Tường đang trang trí quầy, biết Lâm Thanh Hà bày hàng bên ngoài. Cũng ra tạo thế cho cô.

Lâm Thanh Hà mặc áo choàng ngắn màu nâu ngang eo, chân mặc quần ống loe hơi loe, chân đi đôi giày da đen.

Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao sau gáy, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, chiều cao một mét sáu ba.

Đứng giữa đám đông, khó mà không chú ý đến cô.

Sạp vừa bày xong, đám đông như thủy triều tràn tới, vây quanh cái sạp nhỏ của cô.

"Bộ quần áo này thật đặc biệt, đẹp quá."

"Tôi muốn mua một bộ."

"Tôi cũng vậy."

"Không biết giá cả thế nào?"

"Vậy thì hỏi đi."

Đám đông bàn tán xôn xao.

Vì Lâm Thanh Hà mặc đồ mẫu, các cô gái trẻ xinh đẹp, các cô vợ trẻ trực tiếp cầm trên tay hỏi giá.

Áo đều mười lăm một chiếc. Quần mười đồng.

Giá này không rẻ, nhưng chất lượng tốt. Cho phiếu cho tiền đều được.

Không ai do dự, gần như giá vừa ra đã bán hết trong nháy mắt.

Những người mua được quần áo đều đưa tiền, còn có người muốn mua bộ quần áo trên người cô.

Lâm Thanh Hà từng nghĩ những bộ quần áo này sẽ bán chạy, nhưng không ngờ bán nhanh như vậy.

Chưa đầy hai phút mười chiếc áo, mười chiếc quần đã được bán hết sạch.

Còn người không mua được hỏi cô còn không, ngày mai còn đến không?